Muôn Vàn Mềm Mại

Chương 7

Edit: Jully – Beta: Hann

“Cậu nói xem Hoắc tổng muốn làm gì vậy chứ? Muốn vui chơi với Ngu Ý luôn sao?” Trợ lý Ngô nói với trợ lý Trương: “Mỗi ngày Hoắc tổng kiếm được cả tỷ bạc, giờ thì hay rồi. Đại tiểu thư nhà họ Ngu này tùy hứng ích kỷ, không biết đã trì hoãn bao nhiêu thời gian của Hoắc tổng.”

Trợ lý Trương: “Cái này… Hoắc tổng tự nguyện mà. Nếu anh ấy không muốn thì Mộc tổng có kề dao ép buộc anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đồng ý.”

Mẹ của Ngu Ý – Mộc Liên là một nữ cường nhân. Bà vô cùng nuông chiều con gái, nuông chiều đến vô pháp vô thiên, thế mà Ngu Ý lại làm ra chuyện đào hôn ngu ngốc như vậy.

Trợ lý Ngô nói: “Nhà họ Ngu quen thói ỷ thế hϊếp người, tính tình Mộc tổng như vậy thì Ngu tiểu thư cũng thế thôi. Ai biết được tương lai ở bên Hoắc tổng, cô ta sẽ gây khó dễ những người như chúng ta ra sao chứ.”

Trợ lý Trương cười cười: “Việc riêng của Hoắc tổng, chúng ta vẫn nên không nói gì thì hơn.”

Trợ lý Trương có ấn tượng khác với trợ lý Ngô. Ngu Ý được xem là một cô bé rất ngoan ngoãn, ánh mắt trong veo sạch sẽ, có vẻ quá mức ngây thơ.

Không hề như lời trợ lý Ngô nói.

Trong khách sạn, Hoắc Huyền đang nói chuyện cùng bà Ngu.

Sắc mặt Mộc Liên không quá tốt. Mộc Liên cũng biết Ngu Ý vô dụng, nhưng cô lại tùy hứng như vậy, không phải là điều Mộc Liên muốn thấy. Bây giờ Mộc Liên và bố của Ngu Ý vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian để lót đường cho cô. Người đàn ông Hoắc Huyền này thật sự là người thích hợp nhất trong phạm vi cân nhắc của bà rồi.

Bà mặc cho Ngu Ý tung hoành từ nhỏ, đến bây giờ vẫn mặc Ngu Ý tùy hứng như vậy.

Mộc Liên nói: “Tháng chín này con bé khai giảng, cố gắng khuyên con bé trở về trước tháng chín. Nếu không khuyên được con bé trở về, cậu cứ trói nó đem về là được.”

Hoắc Huyên cong môi: “Ngu phu nhân, trẻ con không thể dạy như vậy. Khi còn nhỏ bác hướng dẫn chưa tốt, lớn lên rồi lại sử dụng thủ đoạn áp bức mạnh mẽ, khó mà trở về quỹ đạo được.”

Mộc Liên cười lạnh một tiếng: “Là tôi không có cách dạy dỗ con gái, nhưng mà, Hoắc Huyền, cậu không nghĩ lại xem, vì sao con bé vừa nghe kết hôn với cậu đã chạy trốn. Cậu không thích con gái tôi, bảo con bé bị tôi dạy hư, tương tự, nó cũng không thích gì cậu đâu. Hôn sự là do hai nhà suy xét, nếu cậu muốn hợp tác lâu dài, tốt nhất đối xử với Ý Ý tốt một chút. Nếu cậu mà dùng cách mình đối đãi cấp dưới hay đối thủ để đối xử với con bé, cậu đừng tránh tôi không khách khí.”

Hai người rời đi với tâm trạng không vui vẻ mấy.



Buổi tối Ngu Ý nhận được tin nhắn Wechat của Hoắc Huyền: “Có ở đó không?”

Vốn dĩ cô định đi ngủ, nhưng vì có tin nhắn của anh nên lập tức bật dậy: “Luôn ở đây! Anh chưa ngủ sao?”

“Tôi làm việc ở quán bar nên làm muộn.” Cách vài phút cô lại nhận thêm tin nhắn từ Hoắc Huyền: “Tối mai mời em ăn cơm nhé, rảnh không?”

Ngu Ý nhanh chóng trả lời: “Tôi rảnh!”

“Được, đến lúc đó tôi gửi cô thời gian và địa điểm.”

Vốn dĩ cô thấy hơi mệt mỏi nhưng bây giờ lại không ngủ yên nổi, cứ nhớ đến Hoắc Huyền.

Ngón tay anh sạch sẽ thon dài, mặt mũi đẹp trai dịu dàng, dáng người cao gầy.

Cô suy nghĩ một chút, không hiểu sao trong lòng tràn ngập bong bóng cầu vồng rực rỡ.

Sau đó vì quá mệt mỏi, Ngu Ý mới nhắm mắt đi ngủ.

Chiều tối ngày hôm sau, cô xong công việc bên chỗ A Tĩnh rồi về nhà chọn một chiếc váy thay vào, đi tàu điện ngầm tới nhà hàng Hoắc Huyền hẹn cô.

Vị trí nhà hàng rất tốt, ở một nơi dễ nhìn thấy ngay trong trung tâm thương mại. Hoắc Huyền đang ngồi cạnh cửa sổ sát sàn, các cô gái đi dạo trong trung tâm thương mại không khỏi đứng lại nhìn anh nhiều thêm một chút.

Ngu Ý vào nhà hàng, ngồi xuống trước mặt Hoắc Huyền: “Anh Ngụy.”

Hoắc Huyền cười cười: “Gọi Ngụy Hiển là được.”

Anh đưa thực đơn cho Ngu Ý: “Em gọi đồ ăn đi.”

Ngu Ý nhìn giá cả, tuy ở trong khu trung tâm thương mại rất cao cấp, nhưng giá cả đồ ăn khá rẻ. Hai người gọi ba bốn món ăn cần khoảng hơn 300, cô gọi hai món giá thấp.

Hoắc Huyền gọi thêm một chai rượu mơ.

Rượu mơ có nồng độ cồn rất thấp nhưng uống cực kỳ ngon. Thật ra tửu lượng của Ngu Ý rất tốt nhưng không hiểu sao, khi cô uống rượu cùng Hoắc Huyền lại thấy có chút choáng váng mơ hồ.

Khả năng do Hoắc Huyền quá đẹp đây mà, sắc đẹp làm say lòng người.

Lúc này suy nghĩ của cô rất ngổn ngang, cô nhìn về phía Hoắc Huyền: “Buổi tối anh còn phải đi làm hả?”

Hoắc Huyền gật gật đầu: “Một tiếng nữa mới đi.”

Ngu Ý chỉ hận bây giờ cô không có nhiều tiền. Nếu cô có tiền, cô có thể bao Hoắc Huyền cả đêm, để anh ăn cơm cùng mình.

Hai gò má cô ửng hồng, vì uống hơi nhiều rượu nên khóe mắt cũng hơi phiếm đỏ. Cô búi cao mái tóc dài của mình để lộ ra cái gáy thon dài trắng ngọc, chiếc váy liền không tay màu trắng gạo càng tôn lên nước da của cô.

Ngu Ý nói: “Rượu này uống ngon nè, sao anh không uống?”

Cô rót cho Hoắc Huyền một chén, anh nắm lấy cổ tay cô nói: “Tiểu Ngư, em say rồi à?”

“Tôi không có say đâu.”

Hoắc Huyền khẽ cười: “Rượu mơ không có nồng độ cao, em mới uống hai chén đã say rồi. Xem ra tửu lượng em không tốt nhỉ, về sau đừng đi quán bar nữa.”

Giọng nói anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng, khiến lòng người tê tê dại dại.

Ngu Ý thích giọng nói của Hoắc Huyền, giọng anh tựa như âm thanh của cây đàn violon, thâm trầm và tao nhã.

Cô lắc đầu: “Tôi thật sự không có say, tửu lượng của tôi rất tốt, uống rượu trắng với Whisky còn chưa say.”

Hoắc Huyền nhấc chén bỏ sang một bên: “Ăn cơm đã, tôi bóc tôm cho em.”

Anh đeo bao tay lên, bóc tôm đặt ra giữa cho Ngu Ý, cô lập tức cúi đầu xuống ăn.

Hương vị đồ ăn có hơi đậm, đồ uống trong tiệm này cần phải trả tiền. Ngu Ý ngại gọi thêm nước nên đành uống hai chén rượu nữa.

Lúc ăn cơm xong, đầu óc Ngu Ý có chút mơ màng.

Cô cầm rượu mơ lên, nồng độ cồn là 9%, cô uống rượu mạnh 50 độ trở lên còn không say, hôm nay làm sao thế này?

Hoắc Huyền thanh toán đơn, hai người ăn hết 400.

Ngu Ý xoa xoa trán: “Anh đi làm đi. Tôi ngồi tàu điện ngầm trở về.”

Hoắc Huyền nói: “Em uống nhiều rượu quá, say rồi đấy, tôi đưa em về.”

Đi lại mất hơn một tiếng đồng hồ, như vậy sẽ làm trì hoãn công việc của anh. Ngu Ý có chút xấu hổ, vừa nãy cô không nên uống, có lẽ lâu rồi không uống rượu nên tửu lượng bị hạ thấp rồi.

Cô kiên trì: “Tôi không có say, để tôi gọi bạn tôi A Tĩnh tới đón là được.”

Hoắc Huyền đỡ Ngu Ý: “Em tới chỗ của tôi nghỉ ngơi đã, tôi đi làm, sáng mai em hẵng trở về, như thế được không?”

Ngu Ý bị Hoắc Huyền giữ trong tay, hai bên má càng đỏ: “Được… Được ạ…”

Chỗ ở của anh cách đây không xa, anh mang theo Ngu Ý rời đi.

Hai người vừa đi, cuối cùng quản lý nhà hàng mới thở phào nhẹ nhõm nổi.

Nhà hàng này của Hoắc gia, là nhà hàng cao cấp, người đến ăn ít nhất đều phải tốn hơn 1000 cả.

Trợ lý Trương cũng nhẹ nhàng thở ra: “Các cậu tiếp tục làm việc đi.” Tổng giám đốc nhà mình đúng là giỏi thật đấy nhỉ. Rót rượu mạnh cho cô bé kia uống mà bản thân không đổi sắc mặt, không chút áy náy gì cả.

Lúc Ngu Ý rời khỏi khu thương mại đã đứng không nổi, Hoắc Huyền bế cô lên, mang cô về đến căn phòng thuê tồi tàn kia. Khi đó cô đã ngủ say rồi.

Gò má cô ửng đỏ, Hoắc Huyền nhéo mặt cô một chút, cô gái nhỏ này còn trang điểm để ra ngoài nữa chứ, khi nhéo mặt cô tay anh đã dính một lớp phấn. Anh lấy khăn lông ấm lau mặt sạch sẽ cho Ngu Ý.

Làn da nhẵn mịn không tì vết, cánh môi hồng căng mọng.

Là vị vợ chưa cưới của Hoắc Huyền anh.

Tuy có chút ngốc nghếch, dễ bị kích động nhưng cũng không có thói xấu lớn gì.



Ngày hôm sau Ngu Ý tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra.

Cô khó khăn mở mắt, vừa mở mắt nhìn thấy áo sơ mi đàn ông. Dường như cô đang tựa trong lòng một người đàn ông thì phải.

Ngu Ý hoảng sợ, nhanh chóng bật dậy.

Cô vẫn mặc quần áo đầy đủ, Hoắc Huyền cũng mặc quần áo đàng hoàng, không giống như cả hai đã xảy ra chuyện gì đó.

Hoắc Huyền cũng tỉnh lại.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn Ngu Ý: “Tiểu Ngư, em tỉnh rồi.”

Ngu Ý sửng sốt: “Tôi…”

Hoắc Huyền nói: “Rạng sáng nay tôi tan làm về, nhìn má em vẫn còn đỏ, định sờ xem em có bị sốt không, nhưng em nắm tay áo tôi không rời. Em còn ôm eo tôi, tôi không có cách nào khác, đành phải ngủ bên cạnh em.”

Ngu Ý có chút xấu hổ, trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng lên: “Thật xin lỗi… tôi…”

Hoắc Huyền xoa đầu cô: “Không sao, tối qua em uống hơi nhiều thôi, dạ dày khó chịu không? Tôi lấy cho em ly sữa nóng.”

Ngu Ý lắc đầu. Cô biết bản thân mình xinh đẹp, tối hôm qua Hoắc Huyền bị cô ôm mà trong lòng không loạn, nhân phẩm của anh quá tốt rồi.

Cô nói: “Tôi… tôi không biết mình uống rượu sẽ vậy, thật xin lỗi…”

Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở cổ áo Hoắc Huyền, trên cổ áo anh có vết son môi. Nhưng tối qua lúc ăn xong, cô không có tô son lại mà.

Ngu Ý chỉ vào cổ áo Hoắc Huyền: “Sao chỗ này của anh bị dơ vậy?”

Ánh mắt Hoắc Huyền tối sầm, miễn cưỡng cười: “Hôm qua có hai vị khách nữ, quấn tôi không rời nên…”

Anh còn chưa dứt lời, Ngu Ý đã hiểu.

Cô nói: “Rất xin lỗi, tôi không nên hỏi cái này.”

“Không sao cả.” Hoắc Huyền nói: “Tiểu Ngư, em tôn trọng tôi là được.”

Ngu Ý cắn môi, nói: “Đương nhiên tôi tôn trọng anh, Ngụy Hiển, anh rất tốt.”

Hoắc Huyền ôm lấy bả vai Ngu Ý: “Cảm ơn em.”

Hốc mắt Ngu Ý hơi ươn ướt, nếu cô không có vị hôn phu thì tốt rồi, cô vẫn có tiền như trước kia, nhất định không để anh chịu tủi thân như vậy.

Nhưng giờ cái gì Ngu Ý cũng không có, thân phận không thể tùy ý để lộ.

Ngu Ý ôm lấy Hoắc Huyền: “Anh muốn đổi công việc không? Nếu cứ làm việc trong quán bar, ngoại hình của anh đẹp như vậy, tính tình cũng quá dịu dàng, dễ bị người ta bắt nạt.”

Thân thể cô mềm nhũn như không có xương, trên người thoang thoảng mùi hương rất thơm.

Hoắc Huyền nói: “Tiểu Ngư, em buông tay đã, con gái không được ôm đàn ông như này đâu.”

Ngu Ý đột nhiên nhớ tới, vội vàng buông tay.

Cô cúi đầu: “Thật xin lỗi, tôi không nên chiếm tiện nghi của anh.”

Hoắc Huyền nở nụ cười: “Là tôi chiếm tiện nghi em, Tiểu Ngư ngốc.”

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên ầm ầm, Ngu Ý đi theo Hoắc Huyền ra mở cửa, lại là anh Lý kia.

Anh Lý cười nói: “Ôi, bạn gái nhỏ ngủ lại hả? Cảm giác hôm qua thế nào? Ngụy Hiển, gần đây anh trai không có tiền, cho anh mượn thêm 500 đi.”

Ngu Ý nói: “Chúng tôi không có tiền, không cho anh mượn được.”

“Cô nói cái gì?” Vẻ mặt anh Lý trở nên hung ác, làm cô sợ tới mức lùi lại.

Hoắc Huyền ôm Ngu Ý vào lòng: “Cô ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đi trước đi tôi chuyển cho anh.”

Anh Lý đi rồi, Hoắc Huyền mới buông Ngu Ý ra.

Ngu Ý hơi chán nản nói: “Ngụy Hiển, anh chuyển đi khỏi đây đi, không thể để hắn vơ vét hết tài sản anh được.”