Trước Ly Hôn Một Ngày, Tôi Yêu Ông Xã

Chương 8

Chương 8: Cô sợ mình là người đầu tiên đi bệnh viện vì được ông xã khẩu giao

Edit: Mei

Nháy mắt hô hấp của Phương Thanh Vãn như cứng lại, cô ngơ ngác nhìn người Lục Chi Bắc cứng đờ như cục đá. Hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.

"Vãn Vãn, mở chân rộng ra một chút."

Giọng nói khàn khàn của Lục Chi Bắc vang lên trên đỉnh đầu của cô.

Phương Thanh Vãn nghe vậy thì vội vàng dạng chân ra, côn ŧᏂịŧ thô to lập tức chen vào giữa hai chân.

[Aaa lại phải làʍ t̠ìиɦ sao? Làm sao bây giờ, mình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí.]

Phương Thanh Vãn cúi đầu nhìn dưới thân của hai người, côn ŧᏂịŧ ngăm đen cùng hoa môi phấn nộn kề sát bên nhau, hình ảnh cực kì dâʍ ɭσạи.

Lục Chi Bắc cũng không sốt ruột tiến vào, mà là cầm lấy côn ŧᏂịŧ bắt đầu cọ xát với âm đế.

Qυყ đầυ đỏ tươi xùng âm đế cọ xát với nhau, kɧoáı ©ảʍ tê dại bắt đầu lan tràn.

"Lục Chi Bắc, anh làm gì vậy?"

Phương Thanh Vãn nghi hoặc nhìn anh, lần đầu tiên hai người làʍ t̠ìиɦ anh cũng không làm như vậy, mà là trực tiếp cắm côn ŧᏂịŧ vào nơi đó của cô.

Vậy sao bây giờ anh lại dùng côn ŧᏂịŧ cọ cọ chỗ đó?

"Làm em thả lỏng một chút."

Lục Chi Bắc cắn vành tai cô.

Cô theo bản năng nâng bả vai lên, cả người không khỏi run rẩy, thân thể giống như càng ngày càng mềm.

Sau khi cọ cọ vài cái, hoa huyệt bắt đầu có cảm giác hư không trống trải, bên trong có khát vọng bị thưa gì đó lấp đầy.

Hơn nữa còn có mật dịch ướŧ áŧ chảy ra dần dần nhiễm ướt côn ŧᏂịŧ, cô còn có thể tinh tường nghe thấy được tiếng nước dính nhớp khi hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cọ xát với nhau.

"A ngứa quá...bên trong thật là khó chịu..."

Tay chân Phương Thanh Vãn mềm nhũn, cả người như vũng bùn ngã vào trên giường.

Lục Chi Bắc nhìn hoa huyệt bắt đầu co rút thì biết bây giờ cô có thể thừa nhận chính mình. Vì thế anh đỡ qυყ đầυ lớn chen vào hoa huyệt của cô.

Nhưng qυყ đầυ vừa mới cắm vào, Phương Thanh Vãn liền cảm nhận được cơn đau như bị xé rách.

Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, hạ thể của cô đau đến nỗi chết lặng. Cảm giác đau đớn này lại lần nữa đánh úp lại khiến hai chân Phương Thanh Vãn không khỏi giãy giụa.

"Đau quá...Lục Chi Bắc...Anh mau ra ngoài đi..."

Phương Thanh Vãn cắn môi, đôi mắt đào hoa cũng nhiễm nước.

Cô thật sự không chịu nổi, thịt non dưới thân bị qυყ đầυ ép mở ra, ở bên trong cọ xát một khiến hoa huyệt như bị đao bổ làm hai nửa.

"Vãn Vãn, đợi một lát là ổn thôi."

Lục Chi Bắc cũng không cố chen sâu vào trong nữa, mà anh ngừng lại để cô thích ứng được với cảm giác bị căng ra.

[Huhuhu muốn khóc quá, nhưng mà mình không thể khóc được. nếu không Lục Chi Bắc mà dừng lại là xong đời. Đã nói làm là nhất định phải làm, làm lâu rồi nhất định sẽ có tình yêu, không muốn anh ấy rút ra đâu.]

Ánh mắt Lục Chi Bắc đen tối, cố nén thoải mái để không trừu động, qυყ đầυ chậm rãi rút ra.

"Lục Chi Bắc, anh đừng rút ra, bên trong của tôi khó chịu lắm."

Phương Thanh Vãn bắt lấy bả vai anh, không muốn để anh rút ra.

"Bên trong em chưa đủ ướt, nếu tôi cố tình đi vào thì em sẽ đau lắm đấy."

Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích như thế, anh cúi người xuống đối diện với hoa huyệt, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ ngậm lấy âm đế nhỏ xinh rồi nặng nề ma sát.

"Ưʍ...ngứa quá."

Phương Thanh Vãn không nhịn được mà tràn ra những tiếng rêи ɾỉ nhợt nhạt.

[Ông xã tự nguyện khẩu giao cho mình? Mình có phải gặp ảo giác không nhỉ? Aaa vừa ngứa vừa thoải mái, làm sao bây giờ, mình kích động đến nỗi tim cũng suýt nhảy ra ngoài rồi!]

Bỗng nhiên Phương Thanh Vãn cảm thấy trước mắt xuất hiện một lớp mờ mờ màu đỏ, trên đầu có chút đau đớn.

"Lục Chi Bắc, có phải tôi bị mù rồi không? Sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy?"

Lục Chi Bắc nghe vậy thì vội vàng đứng dậy thì thấy vết thương trên trán của cô đã vỡ ra, máu tươi chảy vào trong mắt.

Anh lập tức bế cô lên rồi lấy quần áo bọc cô lại.

Nửa giờ sau Phương Thanh Vãn được Lục Chi Bắc đưa đến bệnh viện. Cô cảm thấy mình không thiết sống nữa, như này cũng mất mặt quá rồi đấy! Lục Chi Bắc khẩu giao cho cô, mà cô kích động đến nỗi làm miệng vết thương vỡ ra. Cô sợ mình là người đầu tiên phải vào bệnh viện do được chồng khẩu giao cho mất.