“Tiểu Thư, cô gặp ác mộng sao?”
Trung bá chống gậy khuôn mặt hớt hải tiến vào phòng cô hỏi han.
"Trung bá con không sao! sao bá không ngủ đi, con làm bá thức giấc sao?
“Không phải đâu tiểu thư, tại tôi cũng đã già sức khỏe không được như trước nữa. Khó ngủ là chuyện bình thường”
“Bá không khỏe, để con cho người gọi bác sĩ tới”
“Trung bá không sao, cô không cần lo lắng, ừm… cô lại gặp ác mộng sao?” Nghe Trung bá hỏi vậy đôi mắt cô nhìn xa xăm nói
“Nó không phải là ác mộng. Mà là sự nhắc nhở của những người đã chết oan tại Doãn gia năm đó dành cho con.”
“Tiểu Thư à cô…”
" Bá không cần khuyên con, con sẽ không từ bỏ đâu. Dù phải đánh đổi cả mạng sống Con Cũng sẽ không từ bỏ việc trả thù. Mấy chục mạng người Doãn Gia còn đã chờ cấu xé cái tên La Đạt đó… dưới suối vàng.
Trung bá nghe cô nói vậy chỉ biết lắc đầu thở dài, không phải ông không muốn báo thù nhưng kẻ đó thế lực lớn mạnh ông e rằng Tiểu Thư sẽ…
" Tiểu Thư à, trời cũng sắp sáng rồi cô hãy nghỉ ngơi thêm tí nữa đi. Trung bá ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô ". nhìn bóng lưng ông rời đi cô thì thào.
" Trung bá. không phải con không hiểu ý bá nhưng một khi đã dấn thân vào con đường này chỉ có hai sự lựa chọn ’ hắn chết hoặc con chết ". Mối thù của Doãn gia, Doãn Băng Tâm con nhất định phải đòi.
6:30 sáng. Cửa phòng cô vang lên tiếng gõ nhẹ, rồi bóng dáng cao lớn xuất hiện còn bê trên tay một khay đồ. Cùng lúc này cô bước từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ có chiếc áo choàng tắm bằng lông màu trắng. thấy cô nam tử kia cung kính gọi : “Tiểu Thư, đồ của cô”.
Nhận được cái gật đầu nhẹ từ cô anh mang lại đặt lên giường. Rồi tiến về phía tủ đồ trang điểm mở ngăn kéo số 2 lấy máy sấy ra, nhẹ nhàng hong khô tóc cho cô. Nam tử này là một trong những thủ hạ đắc lực kim quản gia của cô Huyết Lang, Tên thật là Tần Tử Kiệt. Dưới chướng của Doãn Băng Tâm có ba trợ thủ đắc lực lần Lượt là Huyết Lang Tần Tử Kiệt. Huyết Phượng Doãn Tuyết. Huyết Châu Doãn Kỳ.
Họ đều là người của Huyết Long Bang do Huyết Long_Doãn Băng Tâm làm thủ lĩnh.
Tại Phòng ăn.
không khí trên bàn ăn có hơi kỳ quái thì phải. " Nhị tỷ, chị nói đi "
" em là em út vẫn để em nói thì hơn".
" em không dám đâu nhỡ đâu tin tức lần này lại sai em sợ chúng ta sẽ phải tới Chấp Pháp Môn đấy"
“Chấp Pháp Môn gì chứ? lấy mạng môn thì có”
Thật thể không chịu nổi nữa cô buông đũa đập mạnh xuống bà. giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến hai cô gái dựng tóc gáy.
"Hai đứa đủ chưa hả? Sự vụ còn quá ít sao? mọi chuyện xử lý xong xuôi rồi?.
“Không có đâu đại tỷ sự vụ quá nhiều… à không vừa… vừa đủ sức.”
Doãn Tuyết đáp
“Thực ra là có chuyện gì nói đi”
" Chuyện… Chuyện là…"
“Nói”. chỉ một chữ sao nó lại rét lạnh tới vậy? sự chần chừ của hai cô thực sự khiến Huyết Long nổi giận rồi.
“Thuộc hạ báo về, hình như có người nhìn thấy ông nội ở phía Nam Ngoại thành phố New York. nhưng không chắc có đúng không” Doãn Tuyết Đáp
" Khốn kiếp, sao bây giờ mới nói" chất giọng của cô lúc này không còn vẻ băng lãnh nữa mà là sự khẩn trương.
“Em định sau khi xác định thông tin rồi mới báo nhưng…” chưa đợi Doãn Tuyết dứt câu cô đã tiến nhanh ra cửa. Hai cô gái chỉ còn nghe được tiếng vọng lại
“Mau dẫn chị tới”
Cả ba lên chiếc xe Ferrari màu đỏ lao đi ra khỏi căn biệt thự. Ra đường lại phải chờ đèn đỏ.
“Chết tiệt vượt đi” Băng Tâm cất tiếng. nhưng cũng chính vì vượt đèn đỏ mà xe cô va chạm với Chiếc xe MayBach ngược chiều. Qua kẽ hở của cửa kính xe cô chỉ kịp thấy được đôi mắt và nửa gương mặt của người ngồi ở hàng ghế sau xe. Một đôi mắt đẹp, thâm trầm lạnh lẽo mà chết chóc.