Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Trịnh Kỳ phá bĩnh hết sức quá quắt, Đoàn Viễn lo sợ nếu còn ở lại đây thì phỏng chừng cậu ta sắp sửa phải chứng kiến một chuyện động trời: Học sinh xuất sắc vừa mới chuyển tới được một tuần đã nghe được tin đồn “từ nguồn tin không chính thống”, ngay lập tức chuyển đi trong đêm.
Đoàn Viễn tiếc rẻ cái mạng này, cậu ta thật sự không muốn trở thành kẻ tội đồ bị cả trường phỉ nhổ, thế là cầm túi cơm cháy chạy biến không chút chần chừ.
Thế nhưng lúc cậu ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ lời Trịnh Kỳ nói, lại càng cảm thấy có gì đó sai sai. Tại sao lại bảo là “Bạn cùng lớp với Hứa Yếm”, ý của câu này rõ ràng là đang ám chỉ: Thánh học và đại ca 8.9 có quen nhau, mà nói không chừng có vẻ rất thân là đằng khác.
Đoàn Viễn lắc đầu nguầy nguậy, không thể nào, không thể nào! Ẻm mới đến đây có một tuần, sao có thể quen được đại ca chứ!
Vả lại khi nhắc đến thánh học và đại ca, nhìn kiểu gì cũng thấy hai người chả liên quan gì cả!
Đoàn Viễn muốn bỏ cái suy nghĩ ghê gớm trong đầu mình, nhưng càng lắc đầu phủ nhận thì suy nghĩ đó lại càng thêm vững chắc, đến nỗi cậu ta không thể nào thôi nghĩ về nó được: Nếu ẻm đã có thể chuyển đến trường bọn họ giữa chừng như vậy, thì không có điều gì là không thể xảy ra!
Hơn nữa cậu ta còn nhớ lại nét mặt thay đổi rất rõ của cô khi nghe thấy cậu ta và đại ca học cùng lớp, đến đôi mắt cũng mở to lạ lùng.
Nếu cô thật sự quen biết… Khụ!
Đoàn Viễn rùng mình.
Đệt!
Cậu ta sắp phát điên mất thôi.
Cả người như thể bị sét đánh!
Thế là mấy chuyện mà cậu ta chém gió với Chu Trạch Phong rồi cũng sẽ đến tai đại ca. Cậu ta vò đầu bứt tóc, cầu trời là mình vẫn chưa nói ra những điều không nên nói!
Giờ đầu óc của Đoàn Viễn nhão nhoét như keo, chuyện đã đến nước này mà vẫn tự an ủi rằng sẽ không sao đâu, muốn gϊếŧ cũng phải gϊếŧ Chu Trạch Phong trước kìa.
Cậu ta cứ thế lủi thủi đi về nhà với những suy nghĩ quẩn quanh.
Bạch Trác rất muốn hỏi vì sao mọi chuyện như vậy, nhưng có Bạch Lẫm ở đây nên cô không tiện nói ra.
Song lòng hiếu kỳ của anh trai cũng không thua kém gì, vì Đoàn Viễn đã bỏ của chạy lấy người nên anh ấy chỉ có thể hỏi chuyện Trịnh Kỳ: “Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Biệt danh này từ đâu mà có?”
Thấy dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô, Trịnh Kỳ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Anh ta nhìn cô rồi lắc đầu, lập lờ nước đôi đáp: “Hình như do bị cô chủ nhiệm hiểu lầm gì đấy nên mới vậy. Ôi dào, chắc lại tại sự khác biệt giữa tư tưởng của người lớn với nó, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.”
“Thì ra là thế.” Bạch Lẫm có chút tiếc nuối vì tưởng được biết drama gì to lắm của trường trung học số 1, tuy thế trong đầu anh ấy không hiểu sao lại tự động nảy ra một kịch bản kể về cậu học sinh lạnh lùng, không chịu thua trước cô giáo chủ nhiệm ỷ thế chèn ép học sinh.
Từ chuyện người khác mà xem lại bản thân, nhớ năm đó, Bạch Lẫm anh đây cũng từng được người ta gọi là đại ca. Nghĩ đoạn, anh ấy xoay lại đứng đối diện cô em gái vẫn im lặng từ nãy tới giờ, ra chiều khuyên bảo: “Em à, em phải cho người khác học với, đừng lúc nào cũng ôm khư khư quyển sách như vậy, phải tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa vào, thanh xuân phải như vậy mới trở nên đầy màu sắc! Nếu không anh sợ sau này em sẽ phải hối hận đấy.”
Ngoại trừ thành tích học tập ra thì không có điều gì đáng để tự hào cả.
Trịnh Kỳ: “…”
Anh chắc chứ?
Chỉ cần đại ca “đầy màu sắc” mở lời, thì có lẽ em gái anh đã cao chạy xa bay theo nó rồi.
Trịnh Kỳ nhớ lại lúc nãy Đoàn Viễn gọi Bạch Trác là: Học sinh xuất sắc.
Chào học sinh xuất sắc nhé! Trịnh Kỳ không khỏi cảm thán trong lòng, quả là xứng đôi!
Anh ta nhớ lại vẻ mặt biến hóa thấy rõ của cô ban nãy khi nghe đến tên của Hứa Yếm… Trịnh Kỳ thấy hơi xót xa, nếu Hứa Yếm không dính phải những chuyện rùm beng đó thì đã khác, như thế thật tốt biết bao!
Trịnh Kỳ không thể không gửi lời thăm hỏi một cách tử tế đến tên đầu sỏ của mọi chuyện: Anh ước gì tên chó má, súc sinh Hứa Hoành Kiến sẽ gặp phải chuyện chẳng lành ở bên ngoài, nếu có chuyện hay nào đủ để khiến ông ta không quay về được nữa thì càng tuyệt vời.
Giả sử như là một tai vạ ập đến bất ngờ không lường trước được, vậy thì tốt nhất là bị tai nạn giao thông, ngay đến làm người thực vật thôi cũng không xong, nếu ông ta bị tông đến mức bị bại liệt toàn thân coi bộ lại càng hay.
Trịnh Kỳ thành tâm thành kính ăn chay mỗi ngày để cầu nguyện cho ông ta sớm được giải thoát khỏi trần gian bể khổ, để ông ta có thể đi chầu Diêm Vương càng sớm càng tốt.
Bạch Lẫm cầm túi sữa chua đi ra ngoài, dặn dò cô: “Sau này nếu em nghe được thêm chuyện gì nhớ phải kể lại cho anh nha.”
Sau một hồi lâu, anh ấy mới nghe được một tiếng “dạ” lí nhí. Bạch Lẫm vốn tưởng không nhận được câu trả lời của cô nên nghe xong mừng như mở cờ trong bụng.
Bạch Trác không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, cô dễ dàng đồng ý vậy chứng tỏ địa vị của anh trong lòng cô em gái càng ngày càng được củng cố.
Trong nháy mắt, Bạch Lẫm không muốn trở về trường nữa, anh ấy chỉ muốn đưa đón em mình đi học mỗi ngày thôi.
Bạch Trác trầm tư ngồi ở ghế phụ, cô không hề kích động giống Đoàn Viễn khi thuật lại chuyện, cũng không có vẻ hóng hớt như Bạch Lẫm, trong đầu cô chỉ còn đọng lại một câu duy nhất mà Trịnh Kỳ nói được nửa chừng: Anh bị cô chủ nhiệm hiểu lầm.
Nếu cô bị người khác hiểu lầm như vậy, cô cũng chẳng buồn thanh minh gì thêm. Nếu quả thật chuyện có vấn đề, với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, ấy vậy mà lại thông báo chuyện cho cả lớp biết ngay cả khi bà ta chưa điều tra rõ mọi chuyện. Thế thì chỉ có thể là do thâm tâm bà ta không hề tin anh, nếu đã không có sự tin tưởng giữa hai bên thì không cần thiết phải phân bua gì nữa.
Bạch Trác không bao giờ canh cánh mấy chuyện này trong lòng, bởi vì không đáng để cô lưu tâm tới, thật sự không đáng để phí thời gian và sức lực vào những loại người thế này.
Hơn nữa chuyện này cũng chỉ là một chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc đến so với những điều mà anh đã phải trải qua, dù sao cũng không làm tổn hại gì đến anh.
Cô biết chứ, nhưng cô không sao chịu nổi cái thứ lý lẽ ấy bị gắn lên người anh.
Chỉ nghe thôi cũng làm tim cô như bị kim đâm, tuy không đau, song không thể nào phớt lờ được cảm giác tê nhức này.
Mãi cho đến khi cất hết số sữa chua vào tủ lạnh, Bạch Lẫm mới phát hiện em gái mình từ khi ra khỏi cửa hàng cho đến giờ vẫn luôn trong trạng thái trầm mặc.
Như bừng tỉnh ra chân lý, ông anh thở dài thườn thượt. Anh trai còn chưa đi mà đứa em gái đã rầu rĩ đến thế rồi, vậy có phải mỗi lần về trường cô nhóc đều lặng lẽ lau nước mắt hay không!
Chậc, con nhóc bám người này.
Lúc gần đi, anh ấy vỗ vai cô, an ủi: “Khi nào được nghỉ anh lại dẫn em đi đâu đó chơi, đừng buồn nữa nhé.”
Có thể là do cô thể hiện ra quá rõ ràng nên ngay cả anh trai cũng nhận ra, Bạch Trác gật đầu không nói, lòng hơi chùng xuống.
Cô ngồi trên bàn học rất lâu nhưng không hề mở sách vở, hiện giờ cô không có tâm trạng đâu để học bài.
Cô chạm vào làm sáng màn hình di động, đồng hồ hiển thị: 20:17.
Chưa tới tám giờ rưỡi.
Bạch Trác nhìn chằm chằm vào số giờ vẫn không hề xê dịch, cho đến khi màn hình tối trở lại, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cây đèn bàn trên màn hình.
Dường như phải mất một lúc lâu sau, cô mới chớp chớp mắt và thôi không nhìn nữa.
Cô vươn tay lấy quyển sách hóa học đọc dở lúc trưa rồi đặt ở trước mặt, đang định mở sách ra thì động tác bất chợt ngừng lại. Ngay sau đó, cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, không quên cầm theo chiếc điện thoại.
Chưa đầy một phút sau đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Vừa nãy Bạch Trác lại tái phạm một sai lầm của ngày xưa, để cho lý trí lấn át hết phần tình cảm.
Phải thú thật là cô đã không sao học bài vào, cô muốn gặp anh.
Bạch Trác đã sớm phát hiện được điều này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hứa Yếm thì đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, bất kể là lớn hay nhỏ.
Nhưng Bạch Trác chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi điều đó, cho dù là trước kia hay đến tận bây giờ vẫn không muốn đổi.
Dù điều đó có sai đi chăng nữa, cô cũng không muốn thay đổi.
Bạch Trác nghĩ thầm, nếu đã sai thì cứ sai đi, cô tình nguyện.
Từ chỗ cô ở đến tiệm tạp hóa của Trịnh Kỳ cũng không xa lắm, đi bộ mất tầm mười phút, xa hơn đến trường một chút.
Điều này đồng nghĩa với việc chỉ mất hơn mười mấy phút đi bộ là tới được nhà của Hứa Yếm, nếu đi xe thì chỉ tốn có mấy phút.
Dọc đường đi, Bạch Trác sải bước nhanh thoăn thoắt, lúc đến nơi cô thở hổn hển.
Trịnh Kỳ đang ngồi phía sau chơi điện thoại, tiếng rèm cửa loạt xoạt kêu lên làm anh ta tưởng có khách, song khi ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Trác bước vào.
Vì đang thở dồn dập nên cả gương mặt cô cũng đỏ bừng, trông có vẻ như cô vừa chạy rất gấp tới.
Bạch Trác hít sâu, cất tiếng hỏi: “Anh có thể cho em biết Hứa Yếm làm việc ở đâu không ạ?”
Cô biết anh luôn tự xoay sở chi trả cho phí sinh hoạt và học phí của bản thân bằng việc làm thêm ở ngoài, cô chỉ nghe được loáng thoáng chuyện này từ người khác nên không biết cụ thể làm ở đâu.
Chỉ cần cái nhà kia không hút máu anh là đã may mắn lắm rồi. Lúc Trịnh Kỳ trò chuyện với cậu nam sinh kia cũng có nói: “Khoảng thời gian này cậu ấy bộn bề quá, thành ra mệt mỏi”.
“Ơ,” Trịnh Kỳ chưa kịp phản ứng lại, trả lời ngay theo phản xạ, “Được chứ.”
Bạch Trác giờ mới nở một nụ cười: “Cảm ơn anh.”
“Không, không có gì.” Trịnh Kỳ lắp bắp, “Đừng khách sáo.”
Mãi cho đến khi cô đã đi được một lúc, anh ta mới hoàn hồn rồi cúi đầu định tiếp tục chơi thì trên màn hình hiển thị ra giao diện “Game over”.
Trịnh Kỳ cũng không còn hơi đâu chơi game nữa, anh ta nhấn thoát khỏi trò chơi, đặt điện thoại trên quầy.
Anh ta vừa tặc lưỡi vừa cười hề hề, vậy là mình vừa “bán đứng” Hứa Yếm đấy phỏng?
Không phải do anh ta cố ý nói ra đâu, âu cũng là bị cưỡng ép, hy vọng cục băng di động không giận cá chém thớt, oan có đầu nợ có chủ!
Nụ cười của Trịnh Kỳ làm gì có tý hổ thẹn nào mặc dù vừa làm chuyện “xấu”.
Hứa Yếm rất lãnh đạm, đến nỗi anh gần như từ chối tiếp xúc với những người xung quanh. Song Trịnh Kỳ cũng chỉ gọi anh là cục băng, chứ không phải một biệt danh nghe cực chuối nào khác.
Ví như cái tên đại ca 8.9, anh ta vừa nghe thấy đã muốn bật cười, nếu không phải biết mấy đứa bạn của Hứa Yếm không có ý đó, anh ta còn tưởng Hứa Yếm là một thằng ất ơ nào chuyên đi gây hấn với người khác.
Đâu ai hay ban ngày anh đi học, ban đêm anh lại phải làm việc quần quật, chưa kể còn phải chăm lo cho bà mẹ cay nghiệt, đứa em gái ngây thơ và ông bố đáng bị phanh thây ra thành ngàn mảnh, còn có hoàn cảnh nào oái oăm hơn nữa sao?
Nghĩ vậy đến đây, anh ta không khỏi thấy lạ, đều cùng một mẹ chín tháng mười ngày đẻ đau, sao bà ta lại xem đứa con trai như kẻ thù, còn làm như thể chỉ sinh mỗi đứa con gái!
Không có ai là không ao ước một gia đình hạnh phúc, được mọi người thương yêu, cho dù Hứa Yếm không nói ra nhưng không có nghĩa là anh không muốn.
Trịnh Kỳ gọi anh là cục băng di động, bởi vì cục băng rất hay vỡ, không bền bỉ được như tảng băng. Cục băng nhỏ thường dễ chảy, chỉ cần chút độ ấm thì có thể tan ra ngay.
Nhưng cha mẹ anh không hề có chút tình người nào, không một chút dửng dưng.
*Thực ra raw gốc dịch ra là “nhũ băng”, trông nó đẹp lắm ý mọi người nhưng mình đọc tên thấy hơi… nên đã dịch láo thành cục băng =))
Sống lâu trong cái nhà này khiến cho một cục băng nhỏ cũng phải xem duyên số, và cần thời gian để có thể “tan chảy”.
Thí dụ như Đoàn Viễn, cậu ta cũng chỉ dám nhắc đến trong lúc nói bông đùa, nếu thấy anh theo bản năng từ chối thì cậu ta cũng không dám nói nữa.
Dẫu sao mỗi người cũng có suy nghĩ riêng, anh ta cũng không thể nào lôi từng người tới trước mặt Hứa Yếm rồi giới thiệu như kiểu chào hàng rằng: “Xem này, thật ra cậu ta cũng không tồi lắm mà đúng không?”
Điều này không cần thiết.
Nhưng Bạch Trác khác hoàn toàn với những người khác, anh ta nhìn ra được cô đang dốc hết sức mình để lan tỏa hơi ấm và cố gắng lại gần Hứa Yếm hơn.
Cô không ngần ngại dùng tất cả sự chân tình và dịu dàng nhất từ tận đáy lòng để che chở cho anh, không hề sợ cái lạnh cũng không sợ đau đớn.
Ánh mắt của cô vừa chân thành vừa tha thiết, thể hiện một thứ tình cảm hết sức đơn thuần.
Anh ta nghĩ rằng không phải lúc nào tình yêu thuở niên thiếu cũng bốc đồng và không được chấp nhận, thậm chí thứ tình cảm này còn rất đỗi trong sáng.
Vừa nhìn Bạch Trác cũng biết ngay cô được nuôi dạy trong một gia đình có điều kiện tốt, môi trường của cô hoàn toàn trái ngược với Hứa Yếm, kẻ sáng suốt đều bảo hai người không hợp nhau.
Gia cảnh của anh cực kì rối rắm, những chuyện mà Hứa Hoành Kiến đã làm ra như ghim sâu vào người Hứa Yếm suốt mười mấy năm nay, không tài nào gỡ xuống được.
Những chuyện mà một chàng thiếu niên như anh từng nếm trải có lẽ còn kinh hoàng hơn biết bao kẻ khác.
Trịnh Kỳ thở dài, anh ta khó mà yên lòng được, anh ta rất sợ cục băng phải sống nốt quãng đời còn lại trong sự cô độc, anh ta rất thương xót Hứa Yếm.
Nếu như không kể tới những yếu tố bên ngoài thì Trịnh Kỳ cảm thấy Hứa Yếm cũng rất xuất sắc, anh và Bạch Trác là cặp trời sinh.
Có được một người con gái tốt tính hiếm thấy như vậy ở bên Hứa Yếm, lúc này Trịnh Kỳ muốn hét lên: Có cái mẹ ấy chứ ở đó mà không xứng đôi!
Cô bé học tốt, cố lên nhé!
Trịnh Kỳ âm thầm cổ vũ Bạch Trác, nếu hai người thành đôi thật thì anh đây sẽ bao sữa chua cho cả nhà của hai đứa.
Suốt một buổi tối, Trịnh Kỳ luôn trong trạng thái vui mừng phấn khởi, như thể anh ta sắp được uống rượu mừng của Hứa Yếm đến nơi, bên miệng không ngừng ngâm nga giai điệu, thậm chí còn quên luôn cả việc đóng cửa hàng.
Khi cảm giác hứng trí vơi đi, anh ta xem điện thoại thì đã hơn mười giờ năm phút.
Trịnh Kỳ vươn vai duỗi người, cảm giác mình y hệt một người mai mối có tâm, một anh thuyền trưởng đơn côi lẻ bóng.
“Đóng quán!” Trịnh Kỳ đi ra khỏi quầy tính chuẩn bị về nhà, tắm rửa rồi chơi một ván boardgame, “Về nhà thôi!”
Vì ngồi lâu quá nên khi thình lình đứng dậy làm thắt lưng tê rần, anh ta làu bàu than già rồi, mới ngồi có một chặp chứ mấy.
Trịnh Kỳ đứng trước quầy làm vài động tác vặn mình.
“Loạt xoạt”.
“Muốn mua gì…” Nghe tiếng có người vén rèm hạt đi vào, Trịnh Kỳ vừa xoay eo vừa quay đầu lại, anh ta sửng sốt khi nhìn thấy vị khách: “Hứa Yếm?!”
Hứa Yếm đang đi đến chiếc kệ phía trước để lấy mì gói.
“Chưa ăn tối à?”
Thỉnh thoảng anh không ăn tối nhưng lại phải thức xuyên đêm, nên cũng phải kiếm thứ gì để bỏ bụng.
“Chưa ăn.”
Hứa Yếm dứt lời liền quay người đi về chiếc kệ phía sau, đoán chắc là lại tìm sữa chua.
Trịnh Kỳ đứng yên thưởng thức vẻ mặt của Hứa Yếm, anh ta không đoán ra được cô bé kia đã thành công hay chưa.
Hứa Yếm cầm theo sữa chua trở ra, anh ta đã mất hết kiên nhẫn chọc ghẹo anh như thường ngày, dù cố nhịn nhưng rồi vẫn không nén được tò mò hỏi: “Gặp được chưa?”
Ai ngờ Hứa Yếm buột miệng hỏi ngược lại: “Gì cơ?”
“Cô bé con nhà người ta ấy.” Trịnh Kỳ khéo léo hỏi dò, “Con bé đi tìm cậu đấy, chưa gặp được à?”
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng thoáng qua của Hứa Yếm, anh ta hiểu ra ngay, hai người vẫn chưa gặp được nhau.
Trịnh Kỳ cười gượng rồi cố gắng tóm lược hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay bằng dăm ba câu, và cũng giải thích tường tận chuyện tối nay một cách dễ nghe nhất: “Thế phỏng chừng cũng không xảy ra chuyện gì lớn đâu, nếu gấp lắm thì chắc…”
“Hôm nay em không đi.”
Hứa Yếm đột nhiên cắt lời anh ta.
“Ơ?” Trịnh Kỳ cứng họng, “Không đi à?”
Thế lại trùng hợp quá rồi!
Thấy anh nhíu mày, anh ta định ra sức khuyên giải: “Thế lại hay, biết đâu cô bé ấy cũng chẳng có chuyện gì đâu, nếu nó có chuyện muốn nói thì ngày mai chắc sẽ tới lớp cậu… Ấy, cậu đi đâu thế?”
Anh quay lưng bỏ đi để lại tiếng rèm hạt va vào nhau, Trịnh Kỳ nhìn đống đồ bị bỏ rơi, ngán ngẩm thở dài, gì vậy trời!
HẾT CHƯƠNG 18