Bị Hệ Thống Thôi Miên Ép Làm Vạn Nhân Mê

Chương 6: Dưới lớp quần áo mang theo toàn là đồ chơi [trộm cao trào ][ WC kêu tên tự an ủi ][ hai huyệt đều phun nước ]

Chương 6: Dưới lớp quần áo mang theo toàn là đồ chơi [trộm cao trào ][ WC kêu tên tự an ủi ][ hai huyệt đều phun nước ]

Bởi vì bị Tư Thanh hạ mệnh lệnh tất cả chuyện sinh hoạt đều không được tháy đổi, cho nên chẳng sợ lúc này Trình Nghệ Toàn đã muốn về nhà, nhưng vẫn nhớ được bản thân phải đi tìm bon chim sẻ con.

Không thể không nói tố chất thân thể Trình Nghệ Toàn thật sự rất tốt, nếu người bị như vậy là Bạch Viêm, chỉ sợ đã sớm bị kɧoáı ©ảʍ làm cho ngã xuống đất.

Trên mặt Trình Nghệ Toàn mang theo ửng bồng và biểu tình không tự nhiên, tứ chi cứng đờ đi đến bên cạnh xe của bản thân, nói với tài xế tư gia một địa điểm, sau đó nhắm mắt để cho trứng rung làm cho mình cao trào.

Lúc này Trình Nghệ Toàn cảm thấy mình may mắn vạn phần vì hôm nay mặc cái áo khoác màu đen, bằng không sẽ nhìn thấy rõ đầṳ ѵú dưới lớp áo đã gồ lên ướt đẫm.

“Cậu Trình, tới rồi.” Tài xế kêu một tiếng, tức khắc gọi thần chí không quá thanh tỉnh của Trình Nghệ Toàn bừng dậy.

“Được.” Trình Nghệ Toàn xuống xe, nói với tài xế: “Chú tới chỗ đỗ xe chờ cháu.” Sau đó cất bước bước vào quán bar đã sớm chọn cùng đám đàn em, ngựa quen đường cũ tìm được lô ghế. Sau khi đi vào, quả nhiên nhìn thấy mấy người bên trong đều đã say xỉn.

“Anh Trình!” Ngay lúc Trình Nghệ Toàn vào cửa đã bị mắt diều hâu của chim sẻ con phát hiện, gọi. “Anh Trình lại đây ngồi, gái nơi này mọng nước nhất!” Nói vậy, trong tay còn ôm hai người.

Trình Nghệ Toàn nghe được những lời này, nhíu mày, ở đáy lòng anh ta, bản thân là con gái, làm thế nào mà thích ôm đàn bà cùng giới với mình.

Nhưng anh ta cũng chỉ là nhàn nhạt trả lời, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt chéo chân ôm ngực ngồi xuống. Tiếp theo nhắm mắt giả ngủ.

Bọn đàn em tuy rằng ý thức được hôm nay Trình Nghệ Toàn không bình thường, nhưng cũng không dám tiến lên làm phiền. Hơn nữa theo âm nhạc ồn ào cùng thanh âm đùa giỡn giữa ghế lô dưới ánh đèn quán bar lập loè, không ai phát hiện mặt Trình Nghệ Toàn ửng hồng hay cả người đầy mồ hôi mỏng, cùng với thân thể run nhè nhẹ.

Bắt chéo chân là vì không muốn hạ bộ đã đã ươn ướt của bản thân bị phát hiện, tuy rằng dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn cương cứng, nhưng lại bởi vì đai trinh tiết trói buộc, độ lớn nhỏ vẫn luôn bị hạn chế, căn bản là khổ hình.

Nhưng là bởi vì [chứng thích ngược] ảnh hưởng, chuyện này đặt trên người bình thường là thống khổ vạn phần, ở trên người anh ta lại làm anh ta hưng phấn vô cùng. Cảm giác trói buộc khác thường như, cùng kɧoáı ©ảʍ cương cứng làm bạn với đau đớn, làm chỗ sâu trong đáy lòng anh ta dâng lên một tia kɧoáı ©ảʍ quỷ dị. Loại cảm giác vui sướиɠ này tựa hồ không liên quan với thân thể, mà là thống khoái sâu trong tâm hồn.

Mà giả thiết [ bộ ngực mẫn cảm ] khiến cho kɧoáı ©ảʍ trên đầṳ ѵú anh ta thậm chí vượt qua cả bắn tinh, nữ huyệt vẫn luôn bị hai cái trứng rung kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thường xuyên mà phun ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠.

Mà nam nhân nữ nhân bên cạnh vui chơi cũng không phát hiện, bọn họ vẫn luôn kính anh lớn mà không biết anh ta đang dùng huyệt nữ một lần lại một lần mà cao trao trước mặt mọi người.

“Kỳ là, sao lại có mùi da^ʍ nhỉ?” Một nam nhân ở gần Trình Nghệ Toàn nghi hoặc mà hít hít hương vị trong không khí, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng bản thân ngửi sai rồi. Thấy uống rượu xong liền đi sang bàn khác.

Chỉ là hắn không nhìn thấy, hai đầṳ ѵú của Trình Nghệ Toàn vẫn luôn ngồi trên sô pha đã hồng thấu, hạ bộ dưới quần cùng mông đã ướt nhẹp, nhờ màu sắc của quần mà không nhìn ra.

Như vậy vẫn chưa hết, sô pha dưới thân đã ướt một mảnh, chỉ cần Trình Nghệ Toàn đứng lên sẽ lập tức bị người khác phát hiện.

Rốt cuộc Trình Nghệ Toàn không ngồi nổi nữa, anh ta nhanh chóng đứng lên, vào trong WC riêng của phòng, khóa kỹ cửa, mà người bên ngoài cũng sẽ chỉ nghĩ rằng người anh em nào kéo đàn bà vào bắn pháo, sẽ không để ý.

Trong nháy mắt cửa WC khóa lại, anh ta không nhịn được ngã ngồi trên mặt đất, mông rơi bịch xuống đất, không chỉ mang đến đau đớn, còn khiến trứng rung trong cơ thể trôi vào càng sâu. Huống chi, đối với Trình Nghệ Toàn mà nói, đau đớn bé nhỏ như vậy không đáng kể gì cả nhưng lại mang lại kɧoáı ©ảʍ run người.

“Tư Thanh, mới không thấy một lát, anh đã nhớ cậu.” Trình Nghệ Toàn liếʍ môi khô khốc, cởϊ qυầи ra. Dươиɠ ѵậŧ bị đai trinh tiết trói buộc, anh ta không dám đυ.ng vào, bên trong nữ huyệt cũng đã có hai cái trứng rung, chỉ là không biết vì sao hậu huyệt lại ngứa lên, sâu trong còn có nước đang chảy.

Trình Nghệ Toàn ngồi trên bồn cầu, giang hai chân rắn chắc căng chặt ra, nhét ngón tay vào trong miệng huyệt tiến hành bôi trơn, sau đó gian nan mà cắm một ngón lại một ngón vào bên trong hậu huyệt bản thân, bắt đầu một bên kêu tên Tư Thanh một bên tự an ủi.

Hậu huyệt chưa bao giờ sử dụng qua cực kỳ khô khốc, ngón tay chen vào rất là đau, nhưng Trình Nghệ Toàn lại nếm được ngon ngọt từ đó. Dươиɠ ѵậŧ trướng lớn lại bị trói buộc nên càng trướng hơn, cảm giác như mèo con không chịu chơi trong l*иg mà cứ đòi chen ra ngoài, lại bị chế trụ không được động đậy, thật đáng buồn cười thật sự.

Không bao lâu sau, Trình Nghệ Toàn cũng đã nhét toàn bộ ba ngón tay vào. Nếu có người tiến vào, sẽ có thể nhìn thấy một người soái khí, tràn ngập hương vị nam nhân đang ngồi trên bồn cầu, tay trái đỡ lấy đùi trái giương cao để cân bằng thân thể, đùi phải cũng đang mở lớn, nhưng bởi vì không có đồ vật chống đỡ nên chỉ có thể treo giữa không trung. Tay trái gắt gao bóp háng bản thân, ngay cả móng tay tựa hồ đã cắm vào thịt.

Dáng người nguyên bản hoàn mỹ cùng cơ bắp mỏng manh, lúc này lại che kín mồ hôi, sắc tình vô cùng.

Ba ngón tay tay phải Trình Nghệ Toàn thập phần sắc tình thọc vào rút ra tại hậu huyệt, ban đầu đầu còn hơi khô khốc, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ nữ huyệt chảy ra đã biến thành dịch bôi trơn.

Đau đớn ban đầu dần dần biến mất, kɧoáı ©ảʍ càng lúc cang lớn lên, tiếng nước thọc vào rút ra cũng càng ngày càng vang. Nhưng không biết vì sao, đáy lòng Trình Nghệ Toàn lại tràn ngập thất vọng.

Nhưng không đợi anh ta tìm hiểu vì sao, kɧoáı ©ảʍ đã đánh bại suy nghĩ, chỉ biết gầm nhẹ mà kêu da^ʍ.

Ngay từ đầu anh ta còn có chút cảm thấy thẹn, bản thân cư nhiên không biết liêm sỉ ở trong WC liền tự an ủi như vậy. Hơn nữa là dùng nhục huyệt dơ bẩn xấu xí kia. Nhưng anh ta rất nhanh đã không còn chần chừ, anh ta ngẩng cao cổ, bởi vì hưng phấn nên không thể dùng mũi để hô hấp, chỉ có thể mở lớn giương, duỗi đầu lưỡi há mồm hô hấp.

Nước miếng theo mặt chảy xuống cổ, tích đến trên ngực.

“A... Tư Thanh, thật sướиɠ, thật sướиɠ~ bị cắm thoải mái như vậy ô ô...” Ba ngón tay thọc vào một lần, nước ở chỗ sâu trong hậu huyệt đều bị chơi chảy hết ra, thật giống cái bình phun nhỏ. Mà nữ huyệt kia vẫn luôn chảy nước, một phú cũng không ngừng lại.

Vệt nước theo cánh mông chậm rãi tích trên bồn cầu, dần dần thành một vũng nhỏ. Trình Nghệ Toàn giờ phút này giống hệt như nữ nhân đang đi tiểu, tuy rằng nữ huyệt của anh cũng chỉ có mỗi nữ nhân có.

“Ô a!... Muốn bắn muốn bắn! A ~ phun... Ở trong WC tự an ủi cao trào! Huyệt da^ʍ muốn phun nước ô!” Thân thể Trình Nghệ Toàn run rẩy, đột nhiên, nữ huyệt cùng hậu huyệt đều phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, bắn hết trên sàn nhà, trong không khí tràn ngập hương da^ʍ vị.

Trình Nghệ Toàn trừng lớn mắt, sướиɠ đến trợn trắng mắt, đầu lưỡi vươn dài, hô hấp thô nặng. Cứ như vậy lần đầu trong nhân sinh dựa váo huyệt da^ʍ cao trào ở trong WC, hơn nữa là cả hai cái huyệt phun nước, có thể nói là tuyệt cảnh.

Qua vài phút, Trình Nghệ Toàn mới hồi phục lại tinh thần, anh ta muốn thay đổi tư thế, nhưng thân thể vừa động đã ngã xuống sàn nhà trước bồn cầu, cả người anh ta đã nhũn ra không có sức lực.

Mà đau đớn trong nháy mắt ngã xuống đất làm anh ta bị kích chảy nước mắt, rồi sau đó trầm mê trong đau đớn ngập tràn, không muốn ngồi dậy.

Anh ta dẩu mông ghé vào sàn nhà bản thân vừa mới cao trào phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ trên đó, nhưng không rảnh lo dơ. Trong miệng anh ta nỉ non, còn muốn nữa...

Sau đó lại giữ nguyên tư thế này tiếp tục tự an ủi.

Mà chơi đến khi tinh bì lực tẫn mọi người mới phát hiện trời đã sáng, đang lúc bọn chim sẻ con tính toán rời đi, đột nhiên phát hiện Trình Nghệ Toàn vốn ngồi trong góc giờ đã không thấy đâu.

“Có phải đi trước rồi hay không?”

“Chắc vậy, chúng ta cũng đi thôi.”

Không có ai chú ý tới, cửa WC vẫn luôn khóa chặt.

Trong khoảng thời gian ngắn, phần lớn phòng đã không còn người, chỉ có trong một cái WC nào đó có một nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, cứ một lần lại một lần mà tự an ủi rồi cao trào, cuối cùng hoàn toàn tê liệt ngã xuống mặt đất, thất thần mà ngủ.