Ngô Địch nhìn qua biển lửa trong nhà kho, lắc đầu tỉnh táo lại.
Sau đó hắn lấy ra thêm hai bình phun sương đá khô dập tắt lửa đi.
Rất nhanh, ngọn lửa trong kho hàng đã bị giải quyết hết.
Mặt sẹo, côn đồ nổ súng trước khi chết, và những người khác đều đã bị đốt chọi, thậm chí bị nổ đến mức rách nát.
Còn vật tư trong nhà kho… gần như đã hỏng hết.
Ở trong nhà kho, phần lớn đồ dùng hàng ngày, thức ăn, đồ uống, đều đã bị vụ nổ phá hủy bao bì, hoặc là bị hỏa hoạn thiêu cháy.
Nhưng mà, trừ đồ trong nhà kho, ở phòng khách cũng chất đống một chút vật tư.
Sửa sang lại, vẫn có rất nhiều!
Ít nhất... nhà xe của hắn chưa chắc có thể mang hết đi trong một lần!
“Đây có được tính là đen ăn đen không?”
Sắc mặt Ngô Địch đầy cổ quái.
Đám lưu manh gϊếŧ chết người vô tội, hắn lại gϊếŧ chết côn đồ, tính ra thì vật tư từ trong tay người sống sót vào trong tay côn đồ, cuối cùng lại đến tay Ngô Địch!
Ngô Địch cũng không phải thánh mẫu, những vật tư này ngu sao mà không cầm!
“Quên đi, nghỉ ngơi một chút đã!”
Hắn lấy lại tinh thần, tìm một cái cái ghế ngồi xuống, chậm rãi nghỉ ngơi.
Không ngồi xuống còn tốt. Lúc đầu tinh thần hắn căng thẳng, các tổ chức khí quan trong cơ thể đều hoạt động mạnh, nên sẽ có tính kiềm chế nhất định đối với đau đớn và mệt mỏi.
Nhưng bây giờ vừa buông lỏng, khắp cả người đều đau nhức.
Cánh tay, chân, thân trên thân dưới, không chỗ không đau!
Vụ nổ vừa rồi, tuy hắn chạy trốn cực kỳ đúng lúc, nhưng vẫn bị dư âm tác động đến.
Cộng thêm việc mặc áo giáp sắt lăn trên mặt đất hai vòng.
Không nói đến trọng thương, nhưng vẫn sẽ có một số vết thương nhẹ!
“May mắn ta có quần áo phòng cháy và phóng xạ!”
Ngô Địch nhìn lại bản thân, áo giáp sắt gần như đã phế đi, mảnh sắt mỏng nhiều tầng vốn đã bị đám côn đồ kia bắn nát rất nhiều, sau đó lại bị vụ nổ đánh thêm một đòn, hiện giờ trở nên rách rưới không tả nổi.
Nếu muốn sửa chữa, không bằng làm lại một bộ mới!
Còn quần áo phòng cháy và phóng xạ dùng tài liệu siêu sợi lại không có vấn đề gì.
Trong phòng khách im ắng, Ngô Địch yên lặng nghỉ ngơi.
Một lát sau, mới cầm lấy máy tính bảng điều khiển máy bay không người lái trở về.
Hắn đột kích vào, đương nhiên không thể mang theo máy tính bảng, cho nên sản phẩm khoa học kỹ thuật yếu đuối này không hề bị hư hỏng.
...
Oanh ——!!!
Nổ lớn!
Tiếng nổ truyền đến từ tầng trên, dọa Hàn Hiểu Vụ giật mình, nghi ngờ không thôi.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Vụ nổ này, do nổ bình gas?”
Nàng lộ vẻ do dự.
Trên mặt lý trí, lúc này nên thừa dịp hỗn loạn thoát đi, tìm kiếm chính phủ che chở.
Nàng rất rõ ràng, dù là đám côn đồ lòng đầy hiểm ác, hay người đàn ông thần bí kia, đều không phải người mà mình chọc nổi!
Côn đồ rất nguy hiểm, còn người đàn ông kia tới gϊếŧ côn đồ, thoạt nhìn là một phe với mình.
Nhưng trên thực tế, hắn tốt hay xấu thì không thể rõ được!
Có thể... Nếu như đám lưu manh bị người đàn ông cường hãn kia giải quyết hết,
Thi thể của bà nội...
“Khi còn sống bà nội đã từng nói nguyện vọng với ta, sau khi chết mồ yên mả đẹp!”
“Ta sẽ đi nhìn thử, quan sát từ xa! Nếu như côn đồ thắng sẽ lập tức đi, nếu như người thần bí kia thắng, ta sẽ đi qua thương lượng với hắn.”
Hàn Hiểu Vụ suy nghĩ một chút.
Nàng mới chỉ giao lưu qua vài câu với Ngô Địch, nhưng từ hành vi nói đùa lúc gặp mặt và hành động quả quyết sau đó của hắn, chắc hẳn không phải là một tên bỉ ổi hoặc là kẻ hung ác.
Suy nghĩ một chút, nàng đi đến bên cạnh một thi thể cầm lấy một khẩu súng săn, lại tìm một vài viên đạn.
Sau khi nạp đạn, nàng thấp thỏm đi lên tầng, cẩn thận từng li từng tí quan sát.
Trước đó không lâu, chỗ đó còn là nhà của mình!
Thi thể, dấu vết vụ nổ, cánh cửa và tường biến thành màu đen.
Hàn Hiểu Vụ lén lén lút lút, nhưng không hề thấy người nào!
“Không có ai!?”
Nàng thở một hơi thật dài, vừa cầm súng săn cẩn thận đi tới, vừa thò đầu ra nhìn quanh bốn phía.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy thi thể đám lưu manh và thân thích, còn có thi thể của bà nội!
Hai mắt Hàn Hiểu Vụ đỏ lên, nhanh chóng đi đến nâng thi thể của bà nội dậy.
Thấy gương mặt bà nội đầy vết máu đỏ sậm và dấu chân, nàng bỗng òa khóc, trong lòng thắt lại.
Lúc này, trước mắt tối sầm!
Hàn Hiểu Vụ hoảng sợ ngẩng đầu lên, ngay lập tức bắt gặp một hình bóng khổng lồ đứng ở trước mặt nàng!
“Ta còn tưởng rằng ngươi tới đánh lén ta chứ.”
Ngô Địch lạnh nhạt nói,
“Vị này là gì của ngươi?”
“Bà nội ta...”
Hàn Hiểu Vụ buông súng săn xuống, ý nói chính mình không có ác ý, sau đó giải thích: “Ta tên Hàn Hiểu Vụ, là người ở chỗ tránh nạn nhỏ này. Đây là bà nội ta, kia là chú hai, dì...”
Nàng chỉ vào mấy bộ thi thể, sắc mặt u ám,
“Đám lưu manh gạt bà nội ta mở cửa, nói là chỉ cần một nửa vật tư. Ta đã khuyên qua, nhưng bọn họ không nghe...”
Hàn Hiểu Vụ rất bi thương, nức nở kể về chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Ngô Địch gật đầu nói: “Được rồi! Cũng có thể nói là ta đã giúp ngươi báo thù rửa hận, ngươi không cần lo lắng bị trả thù. Ta tính toán một chút, tất cả bọn họ đều đến, đã bị ta gϊếŧ hết!”
-----
Dịch: MB_Boss