Đại chuỳ thế lớn, đập qua đây kèm theo tiếng rít.
Chỉ chút nữa là đập lên người Ngô Địch!
Hai đồng tử của Ngô Địch co rụt, lùi lại một bước kéo dài khoảng cách, sau đó đổ người sang bên cạnh, hoàn mỹ tránh khỏi phạm vi công kích của đại chuỳ.
Nhìn thấy Ngô Địch tránh được, mặt sẹo rất sợ hắn nổ súng, nổi giận gầm lên một tiếng, vung đại chuỳ ném về phía Ngô Địch đang nằm trên đất!
Nhưng khi hắn vừa mới giơ tay lên, thì một cái bao tay kim loại đã gào thét đánh đến, đập mạnh vào trên mặt!
Rầm một tiếng, mặt sẹo bị đập cho đầu váng mắt hoa.
Tiếp theo đó, Ngô Địch lại ra một quyền, bao tay sắt nặng nề tựa như móng vuốt của mãnh thú, tràn đầy hơi thở cơ giới, giáng mạnh xuống!
“Ahhh ——!!!”
Mặt sẹo kêu thảm, bị đấm ngã lăn ra đất.
Ngô Địch dùng một chân dẫm lên cổ tay mặt sẹo, khom lưng, nắm tay!
Bịch! Bịch! Bịch!
Từng quyền từng quyền, tàn nhẫn, nặng nề!
Mặc dù bao tay sắt dùng để phòng đạn, nhưng dù sao cũng là sắt thép, đánh vào trên thân thể máu thịt sẽ không phải chuyện đùa.
Ngô Địch hung thần ác sát, há miệng thở hổn hển, ngay cả bình dưỡng khí bên trong hộ giáp cũng tự động mở ra, phun ra dưỡng khí cung cấp cho hắn hô hấp.
Bịch! Bịch! Bịch!
Từng quyền đi qua, đập nát hai mắt, đập phá sọ não.
Lúc này mặt sẹo đã biến thành “Gương mặt bùn máu”, đã không thể phát ra tiếng kêu thảm nữa.
Bên trong mặt nạ bảo hộ bị máu nhiễm đỏ.
Bịch!
Một quyền cuối cùng đánh ra, Ngô Địch hơi mất sức, lúc này mới lấy lại tinh thần, dừng tay.
Nhìn mặt sẹo...
Hắn đã sớm chết đến mức không thể chết thêm nữa.
“Ta...”
Ngô Địch cảm thấy trạng thái của bản thân có chút không đúng, miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Rất rõ ràng, vừa rồi hắn có hơi bạo ngược, không ngờ lại đập chết tươi một người, khác hoàn toàn với sự bình tĩnh ổn trọng lúc bình thường!
Kiếp trước Ngô Địch cũng được tính là “Con nhà người ta”, học hành gian khổ, trường THPT danh tiếng, nhậm chức ở công ty nổi tiếng.
Người khác ở trường học chơi đùa, còn hắn thì học tập kiến thức vượt cấp, liều mạng đọc sách.
Người khác nói chuyện yêu đương chơi gái, hắn lại tăng cường phạm vi kiến thức, mở rộng hứng thú học tập.
Người khác đi du lịch khắp nơi, còn hắn thì nghiên cứu phần mềm, viết code.
Cả đời bận rộn, không hề có niềm vui thú gì đáng nói.
Kết quả, thật vất vả nhảy từ người thường lên tới cấp bậc người có quyền, lại bị người hại chết...
Trong thoáng chốc, dường như linh hồn của Ngô Địch xuyên về kiếp trước, chứng kiến cả đời nhìn như thành công nhưng thật ra đã thất bại kia của chính mình.
“Đời này... Đã khác.”
“Cho dù vừa xuyên việt tới đã phải đối mặt với Đại Tai Biến, nhưng ta sẽ không tuyệt vọng!”
“Ta sẽ vì lợi ích của bản thân, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ!”
Ngô Địch lấy lại tinh thần, dùng một cước đá bay thi thể của mặt sẹo.
Sau đó, hắn chuẩn bị kiểm tra thi thể của những người khác, phòng ngừa có người giả chết chạy trốn.
Một...
Hai...
Ba...
Sáu bộ...
Khi Ngô Địch kiểm tra đến người thứ bảy, bộ “Thi thể” kia bỗng nhiên mở mắt, lộ ra ánh mắt điên cuồng!
Hắn nâng súng lên!
“Hừ! Muốn giả chết!”
Ngô Địch cười nhạt, cũng không tránh né.
Trước đó đã chứng minh được, áo giáp của hắn đủ để đối mặt với bảy tám người cầm súng săn oanh tạc.
Một người cầm súng săn, có tác dụng gì chứ?
Nhưng mà… Người nọ không hề nổ súng với Ngô Địch, mà lại bắn về phía cái rương sau bom lửa!
Oành!
Tia lửa bắn ra khắp nơi, bom lửa vỡ tung tóe, cái rương bị đánh nát, để lộ ra một bao giống bao phân hóa học ở bên trong.
Phanh ——!
Vô số bụi bặm bay lên cao, tràn ngập khắp nơi trong nhà kho.
Bom lửa bị tia lửa nhen nhóm, một luồng hoa lửa nhỏ bé hiện ra!
“Bụi nổ tung” “Bom phân hóa học”
Trong đầu Ngô Địch lập tức hiện ra hai danh từ này.
Mặc kệ đúng hay không, hắn nhanh chóng cất bước lao ra phía ngoài!
Chạy!
Vào lúc này, việc hít thở cũng trở nên dài dằng dặc.
Hoa lửa xuất hiện rất yếu ớt, vốn phải nhanh chóng tắt đi, nhưng vì bom lửa, cho nên nó bỗng được thổi bùng lên!
Chính vào giây phút này, bụi bặm khắp phòng và bọn lửa trên đất đã bị hoa lửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Đồng thời nổ tung!
Oanh ——!!!
Tiếng nổ động trời,ngọn lửa phát ra tiếng gầm gừ, lan tràn khắp nhà kho!
Sau một giây, bên trong lửa nóng hừng hực có một hình bóng bị lực xung kích “Đẩy” bay, ngã mạnh xuống đất,
Lại lăn vài vòng, sau đó va vào vách tường.
Cả người hắn dính đầy chất môi giới bên trong bom lửa, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, cũng không vì lăn trên đất mà tắt đi .
Người này, tất nhiên là Ngô Địch.
Hắn hầu như đã mất đi tri giác, nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích.
Nhưng ngọn lửa trên người lại khiến cho hắn không thể không tỉnh dậy.
Khẽ cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn xông thẳng lên đầu, giúp hắn tỉnh táo hơn chút.
Sau một giây, Ngô Địch bò dậy, lấy ra thuốc phun sương đá khô đã sớm chuẩn bị!
Xì ——!
Sương màu trắng phun khắp cả người.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa đã biến mất.
Nhìn biển lửa phía trước, Ngô Địch ngây người một lúc, sau đó bỗng nở nụ cười.
Người thắng, chỉ có hắn.
-----
Dịch: MB_Boss