Vương Mệnh

Chương 427: CHUẨN BỊ BẮC TUẦN

Nguyên Thành. Thần Thánh quốc đô thành. Thần Cung.

Như thường lệ, Giang Phong tra duyệt tấu biểu và nghe các vị đại thần tấu trình quốc sự. Thần Thánh quốc thái bình an định, quốc thái dân an, kinh tế nhất hướng phồn vinh. Kim khố của Giang Phong vì thế cũng tăng trưởng đáng kể. Sự đâu vào đó cả, Giang Phong mới bảo Quân vụ đại thần kiêm Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh và Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử :

- Sắp tới ta cần nhiều tiền để chi dụng cho một số khoản đầu tư mới, các khanh hãy xem có thể gia tăng xuất khẩu vật tư vũ khí được không. Nghe nói ở phương bắc chiến sự liên miên, loạn lạc bất đoạn.

Cả hai vội vâng dạ. Âu Khang Tử nói :

- Bệ hạ yên tâm. Bấy lâu nay Hán quốc và Đại Sở quốc giao chiến rất dữ. Chúng ta xuất khẩu bao nhiêu vật tư vũ khí bọn họ đều mua hết. Đặc biệt là chiến lược vật tư, bọn họ có nhu cầu rất lớn, chỉ có điều theo thông lệ thì những thứ đó bị hạn chế xuất khẩu cho dị nhân quốc độ.

Giang Phong nói :

- Không cần hạn chế nữa. Trừ chiến mã, mọi thứ khác đều có thể xuất khẩu, miễn sao giá tiền hợp lý.

Vương Nguyên soái e ngại nói :

- Bệ hạ. Như thế có vẻ không ổn. Xuất khẩu đại lượng chiến lược vật tư có thể gây thêm nhiều loạn lạc hơn nữa.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Có gì mà không ổn. Chúng ta chỉ xuất khẩu đến những nơi xa bản triều, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng gì đến bản triều cả. Hơn nữa, Hán quốc và Đại Sở quốc nằm ở Hán – Hoài lĩnh địa, là khu vực “tam bất quản”, không thuộc về nước nào hết, nên khi xuất khẩu vũ khí đến đó sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa bản triều với các nước.

Âu Khang Tử cũng nói :

- Nơi đó loạn lạc thì do bọn họ tự làm tự chịu, chẳng ảnh hưởng đến ai cả. Chúng ta việc gì phải lo cho bọn họ. Yên lặng đếm tiền là hay hơn cả.

Giang Phong nói :

- Chúng ta không xuất khẩu vũ khí vật tư đến đó thì những nước khác cũng sẽ làm thế. Nghe nói bọn họ có sử dụng vũ khí đến từ Bắc triều và Đông Hải Liên minh. Thậm chí Đông Hải Liên minh còn xuất khẩu chiến mã sang đó.

Vương Nguyên soái gật đầu nói :

- Vâng ạ. Các tiểu quốc ở vùng Hán – Hoài lĩnh địa có lực lượng kỵ binh, mà chiến mã đại bộ phận có nguồn gốc từ Đông Hải Liên minh, tiểu bộ phận đến từ Bắc triều.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Các nước xuất khẩu vũ khí sang đó cũng là chuyện bình thường, có vấn đề gì đâu. Bọn họ mua vũ khí về là để đánh lẫn nhau, chứ chẳng lẽ bọn họ dám tấn công Kinh triều, Bắc triều hay Đông Hải Liên minh à !

Vương Nguyên soái tán đồng nói :

- Vâng ạ. Dù có ăn phải gan hùm mật gấu thì bọn chúng cũng không dám làm thế đâu. Xem ra có xuất khẩu chiến lược vật tư đến đó cũng chẳng hề gì cả. Thậm chí còn có thể tiến một bước mở rộng ảnh hưởng của bản triều.

Sự việc cuối cùng đã được quyết định, toàn lực triển khai xuất khẩu tư nguyên chiến tranh. Đúng ra thể chế của Thần Thành quốc là quân chủ tập quyền, chính giáo hợp nhất, Giang Phong hoàn toàn có thể tự quyết đoán, ban chiếu thi hành. Nhưng vì bình thường Giang Phong không quản quốc sự, nên mới coi trọng ý kiến của các vị đại thần, những việc quan trọng đều mang ra bàn bạc lấy ý kiến mọi người, rồi cuối cùng Giang Phong mới ra quyết định.

Tiếp đó, Chính vụ đại thần Lâm An chợt nói :

- Bệ hạ. Nhắc đến vùng Hán – Hoài thần mới nhớ. Có mấy tiểu quốc ở đó gửi quốc thư đến bản triều thỉnh bệ hạ bắc tuần, nhưng vì lời lẽ trong thư vô lễ quá nên chúng thần định bỏ mặc không lý đến.

Giang Phong ngạc nhiên nói :

- Đâu ? Lấy cho ta xem thử nào !

Lão Lâm An liền đi đến chỗ cất giữ văn thư hành chính, lấy một mảnh lụa trắng mang đến cho Giang Phong xem. Thời này quốc thư được viết trên lụa. Chỉ có chiếu chỉ của đế vương mới dùng lụa vàng, còn lại đều dùng lụa trắng. Người bình thường thì viết chữ trên mảnh da dê (còn gọi là dương bì chỉ), hoặc là thẻ tre (trúc thư). Ngoài ra người ta còn viết chữ trên thẻ ngọc (ngọc phổ), mảnh đá (thạch thư), tấm đồng (đồng thư), lá vàng (kim sách), lá bạc (ngân sách), ... Giang Phong xem qua lá thư, thấy lời văn cũng bình thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Vấn đề ở đây là tư tưởng, tức chỉ bình thường đối với Giang Phong mà thôi, còn với bọn Lâm An, Vương Minh, Âu Khang Tử thì không. Lá thư này do 4 tiểu quốc ở vùng Dĩnh Thủy, tức Dĩnh Thủy Liên minh, liên hợp gửi cho Giang Phong, giọng điệu trong thư như với người ngang hàng, và đó chính là điều khiến các vị đại thần bất mãn. Đối với bọn họ, địa vị của Thần Thánh quốc và các tiểu quốc kia khác nhau một trời một vực, không thể xem là ngang hàng được. Xem ra 4 vị quốc quân này chưa thâm nhập được vào bối cảnh của game, nên thành tựu trong game cũng chỉ có hạn mà thôi. Giang Phong khẽ mỉm cười.

Lão Lâm An nói :

- Bệ hạ. Lá thư này xin cứ bỏ mặc đi. Theo thần thấy cũng chẳng cần phúc đáp bọn họ là gì. Bọn họ đã không hiểu lễ thì chúng ta cũng không cần chiếu lễ mà làm.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Không ! Ta sẽ bắc tuần. Nhưng mục đích chủ yếu không phải đến Dĩnh thủy. Ta định đi thị sát vùng Hán – Hoài, viếng thăm Hán quốc và Đại Sở quốc. Nếu còn thời gian thì mới đến Dĩnh thủy.

Vì nghe Lý Minh nói đến việc Hán quốc có một lực lượng người chơi tinh nhuệ có kỷ luật tốt như quân đội, nên Giang Phong muốn đến đó xem thử thế nào. Nếu quả thật là quân đội xuất thân thì vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, Giang Phong cần xem lại quan điểm đối với khu vực Hán – Hoài, thậm chí có thể tăng cường viện trợ cho Đại Sở quốc và Dĩnh Thủy Liên minh để đối kháng với Hán quốc. Giang Phong xuất quốc không phải lần đầu, nhưng lần này là chính thức ngự giá bắc tuần, nên cần phải chuẩn bị thỏa đáng. Từ Nguyên Thành bắc tuần, đi theo đường thủy là tiện lợi nhất. Kể cả Hán quốc, Đại Sở quốc hay 4 tiểu quốc vùng Dĩnh Thủy đều nằm cạnh sông (Hán thủy, Hoài thủy, Dĩnh thủy). Thủy Sư Nguyên soái Nguyên Phương được triệu từ nam phương hồi kinh, theo hộ giá. Lão Nguyên Phương sau nhiều phen chinh chiến, lập nhiều công tích, đẳng cấp cao thăng, giờ đã trở thành Nguyên soái. Thần Thánh quốc đất rộng người thưa, quân đội không đông, nên chỉ có hai vị Nguyên soái. Man tộc khá hơn, có được 3 vị Nguyên soái. Còn 4 nước Kinh triều, Viêm triều, Bắc triều và Đông Hải Liên minh đều có Đại Nguyên soái.

Theo quân chế, Hương tuần 20 cấp; Dân binh 25 cấp; Chính quy Sĩ binh 30 cấp; Đội trưởng 40 cấp, chỉ huy 1 đội 10 Sĩ binh; Thống lĩnh 50 cấp, chỉ huy 1 đoàn gồm 10 đội; Tướng quân 55 cấp, chỉ huy 1 vệ gồm 10 đoàn; Đại tướng quân 60 cấp, chỉ huy 1 sư gồm 10 vệ; Nguyên soái 65 cấp, chỉ huy 1 quân gồm 10 sư; và Đại Nguyên soái 70 cấp, chỉ huy toàn quốc binh mã, hơn trăm vạn đại quân (chính xác là 111 vạn 1.111 người, kể cả Đại Nguyên soái). Mỗi vị Nguyên soái có thể chỉ huy tối đa hơn 10 vạn quân. Mà Thần Thánh quốc quân đội chỉ có vài vạn người, được chia thành thủy lục lưỡng quân, nên có hai vị Nguyên soái cũng đủ rồi. Thật ra thì Tướng lĩnh có càng nhiều càng tốt, chỉ đáng tiếc không phải muốn có là có được. Với bản thân thanh vọng của Giang Phong, chỉ có thể chiêu mộ được NPC có cấp bậc Đại tướng quân hay Châu mục mà thôi, tức 5 điểm thanh vọng. Những trang bị, đạo cụ gia tăng thanh vọng thật hiếm quá. Điều đó đã ngăn cản người chơi chiêu mộ được NPC có năng lực. Ngay cả Thiên Lang bản thân có thanh vọng là 1 (cá nhân thanh vọng, không phải quan chức thanh vọng), nên chiêu mộ được Diệp lão, tộc trưởng của Diệp tộc, và được bọn Linh Sơn quốc chủ rất hâm mộ.

Việc chuẩn bị xa giá, quân đội tùy tùng hộ giá cũng mất khá nhiều thời gian. Trong khi đó, sứ giả được phái đi, mang quốc thư đến các nước mà Giang Phong sẽ đi qua. Một vị quân vương khi đi qua lĩnh thổ một nước khác, cần phải có quốc thư thông báo. Bọn Mizu hay tin, lập tức đòi Giang Phong phải đưa đi theo. Ngoài ra còn có một số quốc quân các nước, tộc trưởng các tộc phương nam được mời đi theo, gồm cả NPC và người chơi, cuối cùng hình thành nên một phái đoàn đa quốc gia lớn. Rồi cả Kinh triều và Man tộc cũng phái đại diện tham dự, khiến cho đẳng cấp của phái đoàn thăng cấp thành đại diện của Nam phương Liên minh, với danh nghĩa đi thị sát vùng Hán - Hoài.

Sự kiện này nhanh chóng bị tiết lộ ra ngoài, thu hút sự quan tâm theo dõi của đông đảo người chơi. Hậu quả của nó là tình hình chiến sự ở vùng Hán – Hoài càng thêm khốc liệt. Không biết ai đó đã tra ra được việc Giang Phong bắc tuần có nguồn gốc từ lá thư của 4 vị quốc quân các nước thuộc Dĩnh thủy Liên minh. Mọi người tự nhiên cho rằng bọn Giang Phong đến vùng Hán – Hoài để hòa giải xung đột ở đó. Vì vậy, Hán quốc tranh thủ lúc này xâm chiếm thêm địa bàn. Bởi sau này ai có nhiều địa bàn thì sẽ có ưu thế hơn trên bàn đàm phán.