Vân Hi cầm lấy vò rượu, đổ ra chén ngọc, mùi rượu hoa quế nhàn nhạt toả ra khắp căn lều. Cẩn Y uống thử một ngụm, rất thơm, rượu uống vào không bị cay mà lại mang vị ngòn ngọt ở nơi đầu lưỡi.
Rượu ngon lại cùng được uống với người trong lòng của mình, quả thật là một chuyện tuyệt vời.
"Rượu này rất ngon" Cẩn Y cảm thán một câu, đôi mắt cũng trở nên sáng bừng.
"Rượu này là do ta ủ, thời gian có lẽ là ba năm đi" Vân Hi cũng cầm lấy chén ngọc, uống một ngụm rượu, cảm thấy rất tốt.
Hắn nhớ ba năm trước cùng Cẩn Hạo quay trở về kinh thành có đi ngang qua một tửu lâu, rượu ở đó thật sự rất nổi tiếng, Cẩn Hạo vậy mà lại xuống ngựa, ghé vào tửu lâu mua lấy mười vò rượu đem về kinh thành, hắn vốn không hiểu nguyên do vì sao lại phải mua rượu ở tận nơi xa xôi như vậy đem về kinh thành.
Lúc sau Cẩn Hạo mới nói cho hắn chính là tam muội của hắn thật sự là một người rất thích rượu ngon, cống phẩm hàng năm có rượu ngon đều được Thục Phi nhị tỷ của nàng đem đến cho một phần.
Kể ra cũng có chút buồn cười, phủ thượng thư từ trước đến nay đều là quan văn lại có thể dạy ra một Cẩn Hạo là tướng quân uy dũng sa trường, dạy ra một Cẩn Nghiên công dung ngôn hạnh trở thành Thục Phi trong hàng ngũ tứ phi của hậu cung, vốn dĩ hắn tưởng rằng muội muội của Cẩn Nghiên nhất định cũng sẽ công dung ngôn hạnh lễ nghi hơn người lại là một nha đầu thích uống rượu.
Quả thật là có chút thú vị.
Trước kia còn ở kinh thành, hắn cùng Dạ Hoa thái tử thường hay đến phủ thượng thư tìm Cẩn Hạo, lúc ấy nàng còn chưa có ra đời.
Sau khi nàng ra đời, sức khoẻ của Cẩn phu nhân càng ngày càng yếu dần, không thể chăm sóc nàng nhiều được. Cẩn Hạo lúc ấy rất thương muội muội liền hay cùng Cẩn Nghiên chơi đùa cùng nàng, hắn nhớ có lần mình cùng Dạ Hoa thái tử đến liền vừa vặn là lúc Cẩn Hạo cùng Cẩn Nghiên đang ngồi bên chiếc nôi nhỏ dưới bóng cây quế chơi đùa.