Đại Thiên Bồng

Chương 1: Ngàn Kiếp Luân Hồi

Thiên Đình, hình trường.

Giữ quản trường rộng lớn, có cây thạch trụ, đang có một người thanh niên đang bị trói vào đó. Bốn phía xung quanh là hàng trăm thiên binh thiên tướng đang canh gác, nơi phía xa có vị giám quan đang ngồi chờ hành quyết phạm nhân. Vị giám quan đứng ra nói:

- Thiên Bồng nguyên soái, thân làm thần tiên còn vương tình ái, có ý đồ bất chính với tiên nữ Hằng Nga, lại còn nhiều lần cấu kết yêu hầu. Trọng tội đã định, hình phạt cữu lôi oanh tạt, lôi công chuẩn bị... Hành hình.

Trên đỉnh đầu Thiên Bồng, mây đen quần vũ từng tia chớp léo lên sáng loá.- Ầm,- một tia sét thô to như tay người đánh xuống, cả người Thiên Bồng cháy đen lỗ chỗ. Tia thứ hai, thứ ba... Từng tia từng tia giáng xuống, khắp người đã bê bết máu thịt. Mây đen lại ngưng tụ, tia sét sáng vàng rực rỡ loé lên đánh thẳng vào người Thiên Bồng.

Trong khoảnh khắc tia sét vàng sắp chạm vào người Thiên Bồng, một luồng sáng xanh lòe lên cản ngay trước ngực Thiên Bồng. Nhìn kĩ thì đó chính là một con chim nhỏ màu xanh, dáng nhỉ bé đang ra sức cảng tia sét vàng. Nhìn thấy con chim nhỏ, bỗng cả người Thiên Bồng rung lên bần bật, chàng bắt đầu gào rú như một con dã thú,- Không... Không... Á... Á,- một luồng sức mạnh bộc phát.- Ầm... Ầm,- từng tiếng nổ lớn vang lên, cả thạch trụ to lớn bỗng vỡ vụng. Thiên Bồng nhàu đến ôm chặt chim nhỏ vào lòng gào lên thống khổ:

- Không... Không... Linh nhi, tại sao... Tại sao nàng làm vậy.

Chim nhỏ từ từ hoá hình người, một thanh y nữ tử xinh đẹp dịu dàng đưa tay vuốt má Thiên Bồng, yếu ớt nói:

- Cuối cùng... Cuối cùng rồi... Huynh cũng...Nhớ ra muội rồi, muội...Vui lắm...

Thiên Bồng ôm chặt nàng vào lòng mắt ngấn lệ nói:

- Nha đầu ngốc, từ đầu... Ngay từ ngày đầu... Ta đã nhận ra muội rồi. Nhưng ta sợ... Ta sợ mình lại làm khổ muội.

- Huynh làm muội... Tưởng... Huynh đã quên muội rồi...- nàng nghẹn ngào, một dòng máu tươi từ miệng kẽ tuông rơi.

- Không... Không... Cả đời này, kiếp này thậm chí là kiếp sau, kiếp sau nữa ta... Cũng không thể quên muội.- Thiên Bồng lại càng ôm chặt nàng vào làm lòng nói.

- Huynh... Chỉ gạt... Muội... Thôi, muội mệt quá...

Muội muốn ngủ...

Linh nhi yếu ớt nói.

Thiên Bồng lại càng nhiều gào lên thống khổ:

- Không... Không... Linh nhi, không... Nàng không được ngủ, nàng không được ngủ, không phải nàng... Muốn nghe ta nói ba chữ sao... Ba chữ huynh yêu muội... Huynh yêu muội... Không Linh nhi, dậy đi đừng ngủ mà... Huynh yêu muội... Huynh yêu muội.

Thì ra Linh nhi này chính là Hằng Nga tiên tử, người mà bị cho là bị Thiên Bồng có ý đồ xấu. Trong bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, giờ đây nàng lại là người đã dùng cả tính mạng để cứu Thiên Bồng. Từ trên bầu trời của hình trường, hư ảnh của Ngọc Đế và Vương Mẫu hiện ra, họ trông thấy tất cả chỉ kẽ thở dài.

- Không... Không... Linh nhi... Đừng bỏ ta...- Thiên Bồng kêu gáo trong tuyệt vọng.

Tay vẫn đang ôm chặt Linh nhi, nàng đang từ từ tan biến, Thiên Bồng vô vọng gào thét, tay đang quơ quàu trong khoảng không gào thét,- A... A.

Hư ảnh Ngọc Đế nhìn Thiên Bồng, thở dài nói :

- Mọi việc giờ đã được làm sáng tỏ, người có tội chính là Ngô Cương. Xử oan khanh là sai lầm của trẩm, trẩm xin lỗi khanh, giờ khanh có thể phục chức lại tiếp tục làm nguyên soái như ngày nào.

Thiên Bồng đứng dậy, ngửa đầu nhìn Ngọc Đế cười lớn:

- Ha... Ha... Phục chức, giờ người bảo ta phục chức, có còn ý nghĩa gì nữa không, người có biết vì ai mà ta sống, vì ai mà ta cười. Vì ai mà ta từ một tên lính quèn bất chấp sinh tử, để lập chiến công mới có ngày hôm nay nay. Vì ai... Vì ai, giờ không còn nàng ta còn cần gì nữa chứ... Ha... Ha.

Ngọc Đế thấy thế cũng chỉ biết thở dài, chỉ do chút bất cẩn tin lời kẻ gian để mới ra cớ sự. Đang cười điên dạy, bỗng Thiên Bồng quý gối xuống đất vang xin:

- Ngọc Đế, Vương Mẫu ta xin hai người... Ta xin hai người hãy cứu nàng ấy, dù đổi cả mạng ta, cũng chấp nhận. Cả đời này, ta đã nợ nàng quá nhiều, chỉ cần cứu được nàng... Ta chấp nhận tất cả.

Vương Mẫu nghĩ ngợi hồi lâu nói:

- Nàng đã bị trúng Liệt Tâm Lôi, hồn phách đã tan ra ngàn mảnh, chỉ cần ngươi có thể chịu được sự giày vò của luân hồi ngàn kiếp, gom góp đủ ngàn giọt lệ tình nhân, mới có thể khôi phục lại nguyên thần của nàng.

- Ta chấp nhận, vì nàng dù ta chẳng còn là ta thì chỉ cần nàng luôn mãi trong ta là đủ rồi.

- Nếu đã vậy thì ta tặng cho người dưỡng hồn châu nhầm bảo vệ nguyên thần và ký ức của người. Người nên nhớ nếu người không làm được thì bản thân người cũng sẽ bị luân lạc trong lục đạo luân hồi, không bao giờ trời tiên giới được nữa.

Bỗng một thân ảnh chiến giáp vàng kim xông vào:

- Lão huynh... Ta đến cứu huynh đây... Khẹt... Khẹt, hai huynh đệ ta sẽ đập nát nơi này đi.

Đứng cạnh Thiên Bồng giờ này, là một hầu tử thân bận chiến bào vàng kim mắt lắp lánh tinh quan. Thiên Bồng xoay người vỗ vai hầu tử nói:

- Hầu tử thúi, ngươi hãy về đi, làm vua của ngươi đi, ta còn có chuyện của mình. Nếu có duyên ta hẹn sẽ cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, bảo trọng.

Thiên Bồng thiêu đốt chân nguyên hoá thành luồng sáng bay thẳng vào lục đạo luân hồi. Hầu tử nghiến răng quát lớn:

- Hại chết thê tử huynh đệ ta, lại đẩy huynh đệ ta vào lục đạo. Được... Lắm Ngọc Hoàng lão nhi, hôm nay lão tôn ta không sang bằng Thiên Đình của lão ta không gọi la Tề Thiên Đại Thánh.