Trần Kiều Ân không biết lấy từ đâu ra một đôi còng tay được phủ lên lớp lông trắng mềm mịn, sau đó lập tức khóa trái hai tay Âu Hà lại, rồi lại còn móc ra một tấm bịt mắt, úp thẳng lên mặt nàng.
Âu Hà bị tập kích bất ngờ, môi xinh mau chóng xin tha:
- Chủ nhân, người làm gì vậy, thả Hà Nhi ra, a…
Nhưng không để nàng dùng ngữ âm yêu mị kia ú ớ được lâu, thì một đôi môi đỏ căng mọng đã phủ lên miệng Âu Hà.
Hai đôi môi xinh xắn quấn quít chung một chỗ, Trần Kiều Ân lập tức mạnh mẽ trèo lên người Âu Hà, mặc sức hành hạ.
Hai cánh tay nõn nà của Âu Hà bị còng lại, sau đó Trần Kiều Ân móc chiếc còng lên một ổ khóa ở đầu giường, khiến cho nàng giãy giụa liên hồi mà không tài nào thoát được.
Thân thể Âu Hà cong lên như con tôm, muốn phản kháng lắm nhưng không được, mà cũng không dám.
Thanh Ngọc nằm một bên, hứng thú quan sát trận hoan ái da^ʍ mỹ này, hạ thể hắn đã tràn đầy du͙© vọиɠ mà không tài nào dập tắt đi nổi.
Trần Kiều Ân mạnh bạo tách hai chân Âu Hà ra, sau đó nằm đè thẳng lên mị thể quyến rũ như mật ngọt chết người kia, mặc tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đôi môi đỏ son của Trần Kiều Ân khẽ hé, sau đó nàng phun vào mặt Âu Hà một thứ khói hương màu hồng nhạt!
Thanh Ngọc ở bên cạnh mà hết hồn hết vía!
Thế mà bà nương này lại giống Thụy Nhi, hở một tý ra là cho người ta hít xuân dược!
Nhưng mà vậy…cũng có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!
Âu Hà sau khi trúng phải loại mê hương kia thì lập tức động tình, thân thể nàng mềm oặt cả ra, dường như không cố phản kháng nữa, mà đã chấp nhận số phận, nằm im hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sôi trào.
Trần Kiều Ân nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy đôi môi hồng nhỏ xinh của Âu Hà, nàng đưa chiếc lưỡi đinh hương ướŧ áŧ của mình vào khoang miệng mị hoặc kia, xâm chiếm mạnh mẽ.
Âu Hà cũng hé hàm răng trắng bóng ra, dâng lên con trăn nhỏ trong miệng mình, quấn lấy đầu lưỡi đầy du͙© vọиɠ xâm lược của Trần Kiều Ân.
Trong thâm tâm Âu Hà lúc này đã dâng trào lên một cơn đê mê mãnh liệt, từng dòng cảm xúc mạnh mẽ như sóng triều ập tới, khiến cho hơi thở nàng hổn hển gấp gáp, toàn thân đã sớm ửng hồng, tỏa ra hương thơm dịu dàng quyến rũ, say đắm nhân tâm.
Trần Kiều Ân mạnh bạo dùng bàn tay ngọc nhỏ nhắn bóp mạnh lên hai bầu vυ' ngạo nghễ đã săn cứng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Âu Hà, tận tình xoa bóp, trong khi hai đôi môi xinh vẫn quấn chặt lấy nhau.
Trần Kiều Ân được nước làm tới, nàng buông tha cho cặp môi hồng kia, bắt đầu dùng chiếc lưỡi của mình trêu chọc khắp thân thể Âu Hà.
Từ xương quai xanh, đến cặp nhũ phong với hai đỉnh núi hồng kiều diễm.
Trần Kiều Ân ngậm chặt cả một chú tiểu bạch thỏ vào miệng, đầu lưỡi nàng di động liên hồi, quệt qua quệt lại hạt nhỏ hồng hào trên đỉnh núi trắng ngần kia.
Một bên ngậm, một bên bóp, Trần Kiều Ân kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, khiến cho Âu Hà đang nằm im mà cũng phải oằn mình lên rêи ɾỉ liên tục:
- A…Chủ nhân, mạnh lên…a…
Thanh âm của Âu Hà dường như có thể kí©ɧ ŧìиɧ cả nữ nhân, khiến cho Trần Kiều Ân dường như cũng điên cuồng lên.
Cánh tay thon thả của nàng vẫn tận tình chà xát lên một bên ngực Âu Hà, còn lưỡi nàng lại tiếp tục di động liên hồi.
Hai cánh tay Âu Hà lúc này đã bị cố định trên cao, lộ ra hai vùng nách trắng mịn mê người. Trần Kiều Ân cười khúc khích, dường như nàng đã sớm biết yếu điểm của Âu Hà ở đâu.
Trần Kiều Ân đưa chiếc lưỡi nghịch ngợm của mình liếʍ một dọc trên nách Âu Hà, làm nàng phải gào lên dữ dội:
- A…Chủ nhân, đừng làm ở đó, Hà Nhi xin người…a…
Âu Hà càng gào to, Trần Kiều Ân lại càng liếʍ láp mạnh mẽ hơn. Thân thể Âu Hà cong lên mạnh mẽ, uốn éo liên hồi, dường như bộ vị đó của nàng chính là yếu điểm chí mạng.
Từ dưới hạ thể của hai nữ nhân tuyệt mỹ ấy vậy mà đã tràn ra dòng nước lóng lánh, khiến cho Thanh Ngọc đang nằm quan sát một trận chiến mỹ diệu tuyệt luân mà thâm tâm cũng muốn điên cuồng theo nhịp thở gấp gáp của các nàng.
Trần Kiều Ân hành hạ Âu Hà tới muốn chết đi sống lại, những thanh âm yêu mị của nàng liên tục kêu gào cầu xin vang vọng căn phòng ngập tràn hoan ái.
Một lát sau, Trần Kiều Ân mới từ từ đưa chiếc lưỡi của mình rời đi, thì dường như Âu Hà đã tiết thân rồi.
Cô nàng này cũng nhạy cảm thật!
Thanh Ngọc cười tà, hắn đã biết nhược điểm của Âu Hà rồi, lúc nữa thì biết tay hắn!
Chiếc lưỡi xinh đẹp của Trần Kiều Ân trải xuống dọc theo thân thể Âu Hà, từ bờ eo thon nhỏ nhắn không chút mỡ thừa kia, cho đến tận bắp đùi, cuối cùng thì dừng lại ở gò mu xinh đẹp.
Trần Kiều Ân không hề tấn công ngay vào nơi tư mật hương diễm kia, mà nàng liên tục di chuyển ở vòng ngoài. Từ hai bắp đùi, tới rìa nơi tam giác, rồi lại đi ra hai bắp đùi…
Âu Hà dường như đang gặp phải cơn mộng mị khó chịu nhất trần gian, nàng thở hổn hển, trong đầu lúc này đã không còn biết gì nữa, chỉ luôn miệng cầu xin trong vô thức:
- Chủ nhân…vào đó đi, Hà Nhi sắp chết rồi…a…
Trần Kiều Ân cười khúc khích, sau đó lập tức đánh sâu chiếc lưỡi của mình vào trong nơi khe hẹp hồng hào xinh xắn kia.
Âu Hà hét to:
- A…Hà Nhi sướиɠ…a…
Chiếc lưỡi của Trần Kiều Ân càn quét mạnh mẽ bên trong âm huyệt của Âu Hà, khiến cho nơi ấy liên tục trào ra dòng suối thanh mát.
Thanh Ngọc ở một bên lúc này nhục côn đã ngẩng cao đầu tới đỉnh điểm, dường như nó truyền đạt ý niệm muốn ăn no hai con tiểu hồ ly ở trước mắt này, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Trần Kiều Ân ban đầu thì liếʍ dọc theo khe hẹp kia, sau đó lại quét ngang, lúc nữa thì chiếc lưỡi đã văng loạn xạ.
Âu Hà như muốn phát điên, cả mị thể nàng lúc này đã ửng hồng hết cả lên, hai bắp đùi thon nhẵn như bạch ngọc kia quắp chặt lấy đầu Trần Kiều Ân.
Trong thâm tâm Âu Hà dường như đang có muôn vàn đạo lôi đình nổ vang, vòng eo thon thả của nàng uốn éo liên hồi, cơn tê dại đê mê đó muốn nhấn chìm nàng đi trong cao triều du͙© vọиɠ.
- A…Hà Nhi chết mất, chủ nhân…a…
Trần Kiều Ân càng làm càng nhanh, càng làm càng mạnh.
Mãi cho tới khi Âu Hà lại tiếp tục một lần nữa giật giật thân thể, Trần Kiều Ân mới buông tha. Nàng rút đầu ra, thì Thanh Ngọc đã thấy nơi đôi môi căng mọng kia được một lớp nước nhờn bóng bẩy phủ đầy lên.
Trần Kiều Ân nhìn qua Thanh Ngọc, nàng đưa chiếc lưỡi điệu nghệ của mình ra, liếʍ quanh một vòng, sau đó cắn môi mà ném cho hắn một mị nhãn chết người.
Ngón tay thon dài của Trần Kiều Ân đưa về phía Thanh Ngọc mà ngoắc ngoắc, ý nói tới đây hành hạ thϊếp đi!
Thanh Ngọc điên cuồng rồi, hắn gầm lên một tiếng mạnh mẽ mà lao tới, bá đạo hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng còn ngập tràn âm thủy của Âu Hà kia.
Một làn hương vị say đắm ngập tràn được Trần Kiều Ân dâng qua miệng hắn, khiến cho Thanh Ngọc da^ʍ tính muốn bạo phát.
Chiếc lưỡi thơm thỏ của Trần Kiều Ân, quỳnh tương ngọc dịch của nàng hòa quyện với tư vị nữ nhân của Âu Hà, qua chiếc hôn đó được truyền qua cho Thanh Ngọc.
Hắn thực sự cảm nhận được sự đê mê điên dại trong cõi lòng!
Sau khi bá đạo hôn lấy đôi môi của Trần Kiều Ân, Thanh Ngọc đứng thẳng dậy, chĩa vật hùng dũng bá khí của nam nhân kia vào mặt nàng, ra lệnh:
- Mυ'ŧ nó đi!
Trần Kiều Ân ngước mắt nhìn lên, mị nhãn của nàng như thể muốn Thanh Ngọc nổi điên vậy!
Đôi môi đỏ mọng bóng bẩy lập tức hé ra, nuốt lấy cây nhục côn to lớn đó vào mà nhẹ nhàng hầu hạ.
Trần Kiều Ân không hề mυ'ŧ ngay, mà đầu lưỡi của nàng lại liên tục vẽ vòng tròn trên đầu mệnh căn, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Ánh mắt của Trần Kiều Ân vẫn luôn chăm chú nhìn Thanh Ngọc, nàng thực sự cảm thấy sung sướиɠ khi thấy nam nhân này bị mình trêu chọc.
Thanh Ngọc nhăn mặt, cái mỹ cảm đầu lưỡi ướŧ áŧ của Trần Kiều Ân cuốn lấy cây nhục côn kia thực sự không còn lời nào có thể tả xiết.
Hắn gồng mình lên, nhất quyết không để vừa lâm trận đã chào thua.
Tình cảnh mỹ diệu vừa rồi khiến hắn vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, suýt nữa thì bây giờ đã phun cả tinh túy vào mặt Trần Kiều Ân rồi.
Thanh Ngọc dùng đôi mắt ác ma của mình mà nhìn xuống gương mặt yêu mị của Trần Kiều Ân, sau đó hai tay nắm nhẹ lấy đầu nàng, đẩy một phát thật mạnh!
- Ưm…ưm…!