Ma Đế Quân

Chương 67: Bắt Nạt Tố My

Thanh Ngọc lạnh lùng nói:

- Cởi y phục ra.

Trúc Tố My nghe vậy mà hoảng sợ. Hắn muốn thân thể mình sao?

Thấy ánh mắt của Thanh Ngọc, nàng đành đứng dậy, giật chiếc thắt lưng xuống, từ từ thoát hết y phục trên người ra.

Thanh Ngọc mở mắt chiêm ngưỡng dung nhan họa quốc ương dân này. Đúng là nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Thân hình thiếu một chút thì gầy, mà nhiều một chút thì béo. Tất cả đều mang theo một tỷ lệ hoàn mỹ không tỳ vết. Cổ cao trắng ngần, xương quai xanh rõ nét, hai bầu ngực sữa có hơi nhỏ một chút, nhưng rất cao, điểm xuyết trên đó là hai nốt hồng xinh đẹp. Eo thon tinh mỹ, mông cong đầy đặn. Đặc biệt hơn là ở nơi cấm huyệt kia không có một chút cỏ dại nào. Chân Trúc Tố My dài thẳng tắp, hai bắp đùi vô cùng cân xứng, làm tôn lên một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.

Trúc Tố My đứng đó, âm thầm chảy ra hai hàng lệ. Trước kia nàng oai phong một cõi, hùng bá thiên hạ, cả ma giới vừa nghe tới tên nàng đã sợ mất mật, còn bây giờ thì sao? Không phải trở thành đồ cho người ta chơi ư?

Thanh Ngọc lại nói:

- Quỳ xuống.

Trúc Tố My nghe mà mặn đắng trong lòng, chỉ biết làm theo, không dám có nửa lời trái ý. Trúc Tố My quỳ xuống ngay trước mặt Thanh Ngọc, hắn lấy tay nâng cằm của nàng lên:

- Oan ức không?

Trúc Tố My không nói gì, chỉ tiếp tục rơi nước mắt. Thanh Ngọc lại nói:

- Những người chết ngoài kia có oan ức không?

Nói tới đây, bàn tay Thanh Ngọc không hề thương hoa tiếc ngọc mà phát thật mạnh lên cái mông cong yêu kiều của nàng.

- Ta hỏi nàng có oan ức không? Nếu không phải ta nhận ra từ sớm thì bây giờ làm gì còn mạng mà ngồi đây ức hϊếp nàng?

Nói xong, Thanh Ngọc lại tiếp tục đánh, tới nỗi Trúc Tố My phải gào lên một câu:

- Không oan, không oan, xin ngươi đừng đánh nữa. Ta biết sai rồi…

Thanh Ngọc như không nghe thấy lời nàng, tiếp tục đánh:

- Còn dám xưng ta? Gọi chủ nhân, xưng em!

Trúc Tố My hốt hoảng, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi người nam nhân này. Một nữ ma đầu như Trúc Tố My còn cảm thấy hắn hung ác hơn nhiều so với bản thân mình. Trúc Tố My chưa kịp nói thì một bàn tay thon dài đã tiếp tục vỗ vào mông nàng, sau đó còn không buông ra, bóp thật mạnh.

- Chủ nhân, chủ nhân, tha cho em, cầu xin chủ nhân…

Thanh Ngọc dừng lại. Muốn trừng trị đại ma nữ thì phải hung ác hơn nhiều so với nàng, nếu không nàng sẽ tìm mọi cách ngồi lên đầu ngươi. Hắn tháo bỏ mặt nạ ra, để lộ ra khuôn mặt đẹp đến điên đảo chúng sinh của mình, sau đó cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi Trúc Tố My rồi nói:

- Hầu hạ ta đi.

Trúc Tố My biến sắc. Từ lúc sinh ra tới giờ nàng chưa bao giờ biết hầu hạ một ai. Trúc Tố My vốn là dòng chính của Thánh tộc, từ bé đã sống trong nhung lụa, được vạn người kính ngưỡng, làm sao biết cách lấy lòng một nam nhân? Trước đây những tên nam nhân dám có thái độ thô bỉ với nàng đều là một roi bay đầu, làm sao có chuyện khôi hài như bây giờ, phải đi khúm núm dò xét thái độ của một tên Kim Đan sơ kỳ?

Thấy biểu cảm của Trúc Tố My, Thanh Ngọc lại giơ tay lên, nhưng chưa kịp để hắn đánh xuống, nàng vội vã kêu lên:

- Chủ nhân, em làm, em làm, nhưng mà em, em…

Thanh Ngọc buồn cười trong lòng. Hóa ra nàng từ đầu đến cuối vẫn còn chưa biết qua mùi vị nam nhân. Quả nhiên nhiệm vụ mà hệ thống cho không phải dạng vừa, toàn là hàng chất lượng cao. Hắn nói:

- Có cần ta dạy em không?

Trúc Tố My đè nén nội tâm đang sôi trào, nhanh chóng gật đầu, sợ Thanh Ngọc lại đánh cái mông nhỏ của nàng nữa.

Thanh Ngọc nói:

- Cởi y phục của ta ra.

Trúc Tố My bắt đầu luống cuống cởi đai lưng của Thanh Ngọc, sau đó cởi giày, cởϊ áσ bào, rồi bắt đầu đến thứ khiến nàng hồi hộp nhất chính là quần. Trời ạ, từ bé đến giờ nàng chưa nhìn thấy bên dưới của nam nhân đâu. Sau khi tất cả y phục được cởi ra xong, Trúc Tố My cũng là thất thần giây lát.

Một nam nhân thật là đẹp!

Gương mặt tuấn mỹ, từng đường nét đều hoàn hảo, làn da trắng như nữ nhân, vai rộng rắn chắc, thân hình vừa phải, cơ ngực và cơ bụng săn lại, không có chút mỡ thừa nào. Ngón tay thon, vô cùng tinh mỹ, chân dài, giữa hai chân còn có chiếc mệnh căn ngạo nghễ kia làm tự dưng Trúc Tố My cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên, không biết tại sao âm huyệt của nàng còn có cảm giác ươn ướt.

Ực!

Trúc Tố My nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nghe thấy tiếng Thanh Ngọc nói:

- Hôn ta đi.

Nàng dùng hai đầu gối bò trên chiếc bồ đoàn, tới sát người Thanh Ngọc, đến khi gương mặt nàng và gương mặt hắn dính sát vào nhau mới ngừng lại. Vật đặc hữu của nam nhân kia còn cạ vào bụng nàng, nhột nhạt khó chịu. Trúc Tố My dùng hết can đảm, nhắm mắt lại dâng lên đôi môi thơm nhỏ xinh.

Chưa để nàng kịp định thần, một luồng hơi thở cương mãnh bá đạo của nam nhân đã trực tiếp bao phủ lấy Trúc Tố My, hai cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm ngang người nàng. Trong lòng Trúc Tố My như con nai con nhảy loạn, chỉ biết mặc kệ để nam nhân kia tùy ý giày vò, hàm răng trắng bóng bị thô bạo tách ra, rồi một vật thể lạ điên cuồng lao vào trong miệng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của nàng. Cả thân người Trúc Tố My không còn chút sức lực phản kháng nào, mềm oặt xuống, đổ vào người nam nhân kia, hơi thở nàng bắt đầu gấp gáp.

Sau khi bá chiếm lấy đôi môi ngọt ngào, Thanh Ngọc vuốt ve âu yếm thân thể mỹ miều kia, hai tay của hắn nhẹ nhàng lướt từ trên vai, xuống dưới lưng, cuối cùng dừng lại ở bờ mông căng tròn bóng bẩy. Thanh Ngọc bóp mạnh, làm Trúc Tố My đang mất hồn trong chiếc hôn say đắm cũng phải nhẹ nhàng rên lên một tiếng kêu tràn đầy du͙© vọиɠ.

Thanh Ngọc thả môi nàng ra, rồi điên cuồng hôn tới cổ, tới xương quai xanh, rồi lại ôm eo Trúc Tố My nhấc nàng lên ngồi trên đôi chân cứng rắn của mình. Hắn gục đầu vào một chú tiểu bạch thỏ nhỏ xinh mà cao ngất kia, một tay lại bá chiếm bên còn lại, làm Trúc Tố My chỉ biết ôm cổ hắn thật chặt, không dám buông ra.

Một lúc sau, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống trên bồ đoàn, nói:

- Dùng miệng của em, mυ'ŧ nó đi, không được dùng răng, nếu không ta sẽ đánh nát mông em.

Trúc Tố My nghe vậy hãi hùng, chỉ biết ngượng ngùng mở môi xinh nuốt lấy mệnh căn đang cương cứng của Thanh Ngọc. Lúc đầu nàng làm chưa quen, cảm thấy vô cùng khó chịu. Một vật to lớn như thế, nàng mυ'ŧ chặt, suýt nữa bị sặc. Nhưng dần dần cũng khá hơn, nàng nhịp nhàng, nhịp nhàng nuốt vào nhả ra, làm Thanh Ngọc thấy vô cùng hài lòng.

Thanh Ngọc bảo nàng ngừng lại, rồi trực tiếp bế nàng lên giường, hắn tách hai chân Trúc Tố My ra, rồi hôn nàng một lượt từ miệng, xuống ngực, xuống vòng eo tinh mỹ, sau đó trực tiếp đến cửa âm huyệt. Trúc Tố My sợ hãi, cảm thấy thân thể mình thoát lực, không thể chống chọi nổi với cái cảm giác đê mê kia, rên lên những âm thanh vô cùng mê người.

Thanh Ngọc nghe tiếng nàng rên, càng ngày càng táo bạo hơn, làm sau một hồi Trúc Tố My phải oằn người lên, từ bên trong nàng chảy ra quỳnh tương ngọc dịch.

Thanh Ngọc thấy vậy mới buông tha cho nàng, sau đó chồm người lên, hôn lấy miệng nàng, rồi hỏi:

- Từ nay có dám gϊếŧ ta nữa không?

Trúc Tố My vội vã lắc đầu:

- Không, em không dám nữa, chết cũng không dám nữa, chủ nhân tha cho em đi, em sợ lắm…

Chưa để nàng nói xong, Thanh Ngọc đã trực tiếp ấn sâu mệnh căn của mình vào trong âm huyệt, làm Tố My kêu lên một tiếng thất thanh, hai dòng nước mắt lại trực tiếp trào ra từ khóe mi mị hoặc kia. Nàng khóc, thật sự là nàng đang khóc.

Thanh Ngọc thở dài, cảm thấy có lẽ mình hơi quá đáng rồi. Hắn từ từ nâng gáy Tố My lên, để nàng gối lên tay trái của mình, rồi nói:

- Tố My ngoan, sau này chủ nhân sẽ yêu thương em.

Nói xong đến đây, Thanh Ngọc đặt lên môi Trúc Tố My một nụ hôn thật sâu. Cả cơ thể nàng đang căng cứng bỗng dần dần thả lỏng, chỉ biết đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, không biết phải làm gì nữa. Hôn nàng xong, Thanh Ngọc hỏi:

- Còn đau không?

Trúc Tố My ngừng khóc, khẽ lắc đầu. Không ngờ một nữ ma đầu chuyển sinh như nàng lại có lúc dịu dàng e lệ đến thế.

Thanh Ngọc bắt đầu động, vô cùng chậm rãi, để thân thể Trúc Tố My quen với việc này. Vừa di chuyển, Thanh Ngọc vừa hôn nàng, một tay phải đang rảnh rỗi cũng bắt đầu du tẩu xoa bóp chú tiểu bạch thỏ cao vυ't kia.

Ân ái triển miên được một lúc, Thanh Ngọc bế Tố My ngồi dậy, ôm eo nàng rồi nói:

- Tố My ngoan, cử động đi.

Trúc Tố My như đang trong cơn say chưa muốn tỉnh lại, cũng bắt đầu di chuyển hạ thân, hai tay vẫn đang ôm chặt cổ Thanh Ngọc, trên mặt nàng còn có chút phơn phớt hồng.

Lát sau, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống, rồi làm nàng từ phía sau. Mỗi khi Thanh Ngọc chuyển động, thân thể Tố My lại run lên một đợt, khiến hắn vô cùng điên cuồng. Thanh Ngọc không tiếp tục dịu dàng nữa, kéo lấy hai tay nàng giật về phía sau, phía dưới vẫn điên cuồng thúc mạnh, làm Tố My phải kêu rên từng tiếng da^ʍ mỵ.

- Aa, chủ nhân, chủ nhân, aa, tha cho em, tha cho em, em xin người, aa…

Cao trào kết thúc, Tố My lại oằn người lên, run rẩy kịch liệt, nước ấm trong người nàng trào ra, hòa lẫn với tinh hoa của Thanh Ngọc. Nàng thở hổn hển, không biết phải làm gì nữa, Thanh Ngọc lại để nàng quỳ xuống đất, rồi nói:

- Tiếp tục mυ'ŧ nó đi.

Tố My lại đành ngoan ngoãn tiếp tục hầu hạ vật ngạo nghễ kia. Trong lòng nàng vô cùng rối loạn, không biết sau này phải làm gì, hay tương lai mình sẽ đi về đâu.