Cộp cộp
Tiếng bước chân vang lên khí Giang Thái Huyền cảnh giác, hắn đứng phắt dậy, rồi lập tức sầm mặt, người đến là một nam tử trung niên mặc áo choàng đen, y bước đi rất nhanh, trước ngực y có một vầng trăng khuyết vô cùng bắt mắt.
“Trương Chấp sự.” Vẻ mặt Giang Thái Huyền lạnh lùng chẳng hề có chút vui mừng nào.
Người đang đứng trước mặt hắn là Chấp sự của Thanh Nguyệt Học Viện, chịu trách nhiệm quản lý dược điền và thu kiểm dược liệu.
“Giang Thái Huyền.” Trương Chấp sự híp mắt nhìn Giang Thái Huyền, mắt y lấp lóe: “Dược liệu đã gom đủ hết chưa?”
“Dược liệu...” Tây Môn Mập Mạp run cầm cập, gần đây y đi theo Giang Thái Huyền làm gì có thời gian chăm lo dược điền, hiện tại khắp mảnh ruộng chỉ toàn là cỏ dại, dược liệu cũng hỏng hết cả.
Giang Thái Huyền thờ ơ liếc nhìn Trương Chấp sự, hắn bình tĩnh nói: “Chấp sự đợi một chút, ta giao ra ngay đây.”
Xem ra Trương Chấp sự vẫn chưa biết ba người Chấp Pháp đường kia đã chết và chuyện Dư Thanh Dư Minh bị phế, những người đảm nhiệm chức chấp sự như hắn quanh năm bôn ba bên ngoài, hiếm khi về học viện.
Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng lấy mười lăm gốc dược liệu, đây là mười lăm gốc tinh mễ hắn mới nhổ hôm qua, tuy chưa lớn hẳn nhưng nếu so sánh với dược liệu thông thường thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Trương Chấp sự cầm dược liệu trong tay, y khẽ nhíu mày, đây rõ ràng là dược liệu chưa chín muồi, ngay khi định quở trách thì y lại kinh ngạc cảm nhận được linh khí tràn ngập trong dược liệu: “Đây là dược liệu tam phẩm? Nếu chín hẳn rồi, chắc chắn sẽ đạt tới tứ phẩm, thậm chí ngũ phẩm.”
Giang Thái Huyền không đáp lời, võ giả có chín cấp, thuốc cũng chia thành chín phẩm, với mảnh ruộng khô cằn này của hắn muốn trồng được dược liệu còn khó khăn chứ nói gì đến hiện tại có thể trồng được dược liệu còn non toàn là tam phẩm!
Tây Môn Mập Mạp cũng hoảng sợ, dược điền của Huyền ca lại có thể trồng được dược liệu tam phẩm, còn chưa chín hẳn đã được tam phẩm!
“Dược điền của ngươi?” Hai mắt Trương Chấp sự lóe sáng, chẳng lẽ mảnh ruộng này có giấu bảo bối gì đó có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của dược liệu? Nhưng mà trước đó đâu có xảy ra chuyện này?
“Dược điền của ta ra sao là chuyện của ta, số dược liệu này là phần của ta và Tây Môn, chẳng lẽ Trương Chấp sự cảm thấy có chỗ nào không đúng?” Giang Thái Huyền nhìn thẳng vào Trương Chấp sự.
“Mẩu ruộng này đúng là đã phân cho ngươi, nhưng hiện tại ta muốn xem thử.”
Trương Chấp sự vừa nói xong đã trực tiếp đi về phía dược điền.
“Trương Chấp sự, nếu ngươi đã biết dược điền này là của ta, mà ta cũng đã giao đủ số theo yêu cầu, ngươi hẳn nên hài lòng đi thôi.” Giang Thái Huyền vọt tới chặn đường.
Sắc mặt Trương Chấp sự khẽ biến, với tu vi võ giả cấp chín của y mà lại không biết được tại sao Giang Thái Huyền lại xuất hiện trước mặt mình.
Chẳng phải hắn là phế vật sao? Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?
“Được, do ta quá hiếu kỳ, cáo từ.” Trương Chấp sự bật cười, y xoay người rời đi.
Một dược điền cằn cỗi không có phẩm cấp lại có thể trông được dược liệu tam phẩm đã kỳ quái lắm rồi, mà hiện tại một tên phế vật cũng trở nên sâu không lường được như thế, trong chuyện này ắt có bí ẩn.
Y nhất định phải báo chuyện này cho Thanh Nguyệt Học Viện, nếu có thể lấy được bảo vật thì cũng có một phần công lao thuộc về y, đến lúc đó y sẽ có hy vọng được tấn cấp tiên thiên.
Giang Thái Huyền nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Chấp sự, hắn nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, cuối cùng hắn đã biết tại sao nhiệm vụ lại công bố nhiệm vụ trong lúc quấy rối Thanh Nguyệt Học Viện phải bảo vệ dược điền rồi.
Hầu hết những học sinh yếu kém của Thanh Nguyệt Học Viện đề sẽ nhận được một mẩu ruộng nhỏ, và đương nhiên người nhận đều là những người không quyền không thế, còn mấy kẻ có tiền có thế thì về cơ bản chẳng đời nào chịu đến canh dược điền cả.
Sau khi phân phát dược điền thì chúng cũng trở thành vật của bọn họ, mỗi tháng chỉ cần giao vài gốc dược liệu đạt yêu cầu là được, nhưng đây chỉ là chia đất bằng miệng mà thôi, còn khế ước vẫn nằm trong tay Thanh Nguyệt Học Viện.
Thanh Nguyệt Học Viện vẫn có thể lấy lại mẩu ruộng này bằng phương pháp chính quy bình thường.
Giang Thái Huyền trầm ngâm, hắn nên xuất kích trước hay là đợi Thanh Nguyệt Học Viện ra tay?
Trong lúc Giang Thái Huyền còn đang mãu suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tràng chủ, ta đến rồi.”
Giang Thái Huyền ngẩng đầu, là Thang Nguyệt Lộ, lúc này Thang Nguyệt Lộ đang dè dặt nhìn hắn hết như đang đối mặt với một đại nhân vật đỉnh cấp vậy.
“Thang tiểu thư, chúc mừng người trở thành tiên thiên.” Giang Thái Huyền cười nói, Thang Nguyệt Lộ đã chính thức trở thành võ giả tiên thiên.
“Cũng phải đa tạ tràng chủ giúp sức.” Thang Nguyệt Lộ không cư xử thoải mái như trước kia nữa.
Nàng càng hiểu rõ Thần Ma đạo tràng thì càng cảm nhận được sự đáng sợ của nơi này, phàm là võ giả, một khi đã bước vào đây thì chắc chắn không ai không muốn gom hết đồ vật trong đây về.
Nàng cũng muốn làm vậy, chỉ là nàng không có tiền.
Người có thể bán cả Thần Ma là nhân vật đáng sợ đến mức nào cơ chứ? Lúc trước Thang Nguyệt Lộ không biết nhưng hiện tại nàng đã hiểu rõ rồi, đặc biệt là từ sau khi đột phá lên tiên thiên, khi gặp lại Giang Thái Huyền lần nữa, lòng nàng lại cảm thấy run sợ.
Điều đáng nói hơn cả chính là khi nàng sử dụng thiên võng, bắt gặp trên Thần Ma đạo tràng còn ghi tên của bọn họ, Thần Ma Đạo Tổ, Thần Ma Võ Tòng, Thần Ma Lý Quảng, còn có thêm một Thần Ma Lý Nguyên Bá!
Có thể tự xưng là Thần Ma mà không bị thiên võng cắn trả, còn bán cả Thần Ma huyết mạch, điều này chứng tỏ bọn họ không phải là người bình thường, mà ít nhất cũng giống như nàng, có được thần huyết, hoặc là thần thể hay công pháp thần cấp.
Các ngươi không thấy Tây Môn Mập Mạp sở hữu huyết mạch đỉnh cấp cũng chỉ có thể làm sai vặt thôi sao?
“Lần này Thang tiểu thư muốn mua gì?”
“Tràng chủ cứ gọi ta là Nguyệt Lộ đi, hôm nay ta muốn đến xem bàn xoay.” Thang Nguyệt Lộ sờ sờ túi tiền, tiền của nàng không nhiều, chỉ có thể nhờ vào vận may vậy.
“Vậy Nguyệt Lộ ngươi cứ tự nhiên.” Giang Thái Huyền liếc nhìn bàn xoay, phần thưởng là một quyển chưởng pháp thần cấp, không tệ.
“Nguyệt Lộ, có cơ hội thì ngươi giới thiệu vài vị khách đến đây nhé, ta sẽ tính giá ưu đãi cho ngươi, thế nào?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Giảm bao nhiêu?” Thang Nguyệt Lộ lập tức cảm thấy hứng thú dào dạt.
“Không phẩy năm phần trăm.” Giang Thái Huyền giơ một ngón tay lên, rồi lại cong xuống còn một nữa.
Thang Nguyệt Lộ trợn trắng mắt, nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Giảm có một tí như vậy có tác dụng gì đâu chứ? Hơn nữa, càng ít người biết nơi này mới càng tốt, nếu ai cũng trở thành thiên tài, huyết mạch Thần Ma của nàng chẳng phải cũng chỉ như hàng bỏ chợ thôi sao?