"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau vào tối thứ năm hàng tuần, đúng tám giờ tối không hơn không kém. Có lẽ nhiều người đã thắc mắc sao dạo này tôi ít trả lời tin nhắn trên fanpage, thật xin lỗi mọi người. Dạo gần đây việc học của tôi khá lu bu nhưng giờ thì dễ thở hơn rồi."
Giờ mới để ý, ống kính bị lệch. Nhưng lười xuống giường chỉnh lại mất thời gian nên thôi kệ, cứ để vậy đi.
""Chúng ta bắt đầu thôi nào. Tuần trước, mấy em khóa dưới và cả bạn bè tôi đều đề cử cho tôi một bộ phim.""
Tôi ngừng lại một lúc để tạo chút không khí hồi hộp cho khán giả. Tích tắc, tích tắc...
""Đúng vậy, bộ phim này chính là.... ""The girl that never stopped laughing 2"" hay tựa đề Thái mà mọi người quen thuộc là ""Cô bé hay cười"" phần hai.""
Vỗ tay đi chứ, chết tiệt! Không thì nhạt chết.
Mở màn câu view bằng cái "đầu voi" rõ to rồi chết máy bằng cái "đuôi chuột" đầy yên tĩnh và ngại ngùng, tôi đành nhanh chóng đổi chủ đề.
""Ban đầu tôi cũng không có hứng thú với bộ này lắm, mà mọi người còn nói nội dung nó chẳng liên quan gì đến phần đầu, ủa, vậy làm phần tiếp theo làm gì không biết?
Nhưng xem xong rồi mới hiểu. Phim kể về câu chuyện của một nữ sinh Trung học năm cuối tên Amy, cô bé mắc bệnh bẩm sinh, mỗi lần cười sẽ không ngừng lại được. thật ra thì gọi nó là bệnh liên quan đến quai hàm cũng không sai. Nhưng tôi sẽ không tiết lộ nội dung đâu, mọi người phải tự mình trải nghiệm mới thấy thú vị chứ. Nào, giờ thì chúng ta cùng bàn luận về kịch bản, hình ảnh và nhạc phim nào...""
Sau đó là một loạt nhận xét lan man không đâu không đuôi của tôi.
Á, chắc mọi người đang thắc mắc không biết tôi là ai đúng không? Vậy để tôi nhắc lại lần nữa nhé. Tôi, ""Third"", một Youtuber nghiệp dư. Nói là nghệp dư thì cũng không đúng lắm, vì tôi đã tạo tài khoản này gần một năm rồi, coi như cũng có chút thành tựu với hơn ba mươi nhìn người xem. Fanpage mà tôi đã nhắc đến lúc trước, hiện tại có chẵn ba mươi nhìn người theo dõi.
Đúng là có cảm giác người nổi tiếng ghê luôn.
Sau khi quay xong clip bàn luận về phim thì đến khâu chỉnh sửa, ghép lời, ghép nhạc rồi đăng tải lên Youtube, đây là sở thích của tôi. và người quan trọng luôn có mặt giúp đỡ tôi lúc này chính là cậu ta, bạn thân của tôi...
""Mày, clip trước có quá trời người xem luôn."" Hỏi xem nó giúp gì được cho tôi á, ừ thì tất cả đó, nhưng đa phần là ngồi nghe tôi lảm nhảm như hôm nay.
""Ba trăm lượt xem.""
""Hả?""
""Ba trăm lượt xem, tao mới mở ra kiểm tra mười lăm phút trước.""
""Youtube của mày chắc có vấn đề, thử vào lại xem.""
""Tên kênh của mày nè, review phim ""Cô bé hay cười"", lượng người xem hiệ tại, ba trăm mười bốn là nhiều của mày đấy à?""
Bố khỉ, tôi còn tưởng nó chưa bấm vào xem.
""Nếu muốn có chục nghìn lượt xem thì lần sau mày phụ tao đi, lần nào mày xuất hiện là lần đó lượt xem tăng đột biến luôn."" Câu này thật sự luôn luôn đúng.
Cả hai chũng tôi đều là sinh viên khoa Nghệ thuật truyền thông, chuyên ngành Điện ảnh, mọi người thường hay gọi chúng tôi là" ""nhóc phim"". Hiện giờ tôi học năm ba, vừa học vừa tham gia các hoạt động ngoiạ khóa, gần như không kiếm đâu ra thời gian rảnh, nhưng cũng lạ là... Dù bận cỡ nào, tôi với thằng bạn thân này luôn cùng nhau dành thời gian mua vé ra rạp xem phim. Ngồi xem đến hết cả phần danh đè, màn hình đổi màu đen xì một cục, hai đứa mới chịu rời khỏi rạp, cùng nhau bình luận, chia sẻ cảm nhận.
Cũng chính vì thế nên tôi mới mở kên youtube này, chủ yếu để trao đổi kinh nghiệm với người xem. Tôi chỉ muốn biết mọi người xem xong bộ phim đó có nghĩ giống tôi không, nghe thì hay đấy nhưng, ở thì, lắm lúc cũng chẳng đâu vào đâu.
Thường chẳng mấy ai quan tâm đến video của tôi, cái nào lắm lượt xem đầu vì có sự góp mặt của thằng bạn. Hễ nó thò mặt vào cùng tôi review phim nào, lượt xem chắc chắn luôn vượt quá mười nghìn.
""Kênh của mày, mày tự đi mà review đi chứ thằng quần.""
""Thêm mày càng nổi chứ sao.""
""Đừng lợi dụng mình để nổi tiếng nha bạn Third. Tao không phải anh chàng đẹp trai tốt bụng dành cho mày đâu.""
Đầu tôi bị bàn tay lớn dúi mạnh một cái trước khi thằng bạn thân hùng hổ bước nhanh về phía hành lang làm tôi phải vội vàng chạy theo mưới đuổi kịp nó.
""Rồi mày đẹp trai với ai không biết.""
""Đẹp trai với bạn gái tao chứ ai.""
Hự! Một nhát xuyên tim, đau thấu trời xanh.
""Rồi hôm nay mày rảnh không, đi xem phim không?"" Tôi vội chuyển chủ đề ngay lập tức.
""Không rảnh. Tao có hẹn đưa Jam đi ăn. Mày muốn xem phim gì thì xem trước đi.""
Lạc lõng. Có lẽ đó là thứ duy nhất có thể diễn tả tâm trạng tôi ngay lúc này.
Đối với tôi, hai chữ "bạn thân" này là cái tên tôi đặt cho bức tường dựng lên để che giấu tình cảm thực sự của mình. Kỳ thật là tôi ghét nó, ghét bức tường này, ước chi nó biến luôn khỏi thế giới này càng tốt. Bởi vì tôi... đang yêu đơn phương chính thằng bạn thân của mình.
Mà nó cũng chẳng giống người bình thường, lắm điểm khác người và tôi cũng biết rõ tất cả mọi thứ liên quan đến nó.
Thằng bạn thân này của tôi tên "Kai", tên đầy đủ là Khumpol Krichpirom, sinh ngày thứ năm mùng bảy tháng chín. năm sinh không cần quan tâm đâu nhưng năm mất chắc chắn là năm nay, vì tôi thề sẽ gϊếŧ nó.
Kai là một đứa vô cùng đắng ghét với vô số thói quen quái thai như phải ăn cơm vào đúng mười hai giờ trưa vì dạ dày nó là cơ quan hoạt động chính xác nhất thế giới này.
""Ông chủ! Như cũ nhé.""
""Kai, đợi chút, hôm nay đông khách.""
""Bụng em ráo ầm ĩ rồi, mười hai giờ rồi ông chủ ơi.""
""Vậy hôm nay chú mày ăn quán khác đi, miễn chen ngang.""
""Ông chủ còn thùa gì không? Kiểu mà bỏ vào chén được luôn khỏi cần xào nấu gì thêm cho mất thời gian ấy.""
""Hơ...""
""Có không ông chủ?""
""Kimhuai, lấy cơm trắng chan nước mắm cho thằng Kai đi.""
""Lại nữa hả, tháng này anh Kai ăn hết hai chai nước mắm rồi bố ơi.""
Tôi nhìn nó ăn cơm chan nước mắm bao lần cũng chưa từng thấy nó than lấy một câu không ngon, chỉ toàn thấy nó bảo may còn được ăn cơm đúng giờ. Nói thật, tôi rất sợ, sợ nó hỏng thận chết sớm trước khi kịp chết già cùng tôi.
Thằng Kai là hotboy. Dù chưa có bằng chứng nhận nhưng sự đào hoa cộng thêm cái mặt oppa khiến danh sách bạn giá của nó rải đều xuống gần như tất cả các khoa.
""Mày, hỏi thật, từ lúc quen nhau đến giờ có bao giờ thử đếm xem từng có bao nhiêu cô bạn gái rồi không?""
""Không, quá nhiều.""
""Một chút cũng không nhớ?""
""Rồi mày đi tọc mạch chuyện bồ tao làm gì hả thằng Third.""
""Ơ, bạn thân như tao không có quyền biết à?""
""Bố không nhớ.""
""Hay thế này đi, tao nói tên khoa nào, mày nói xem đã có bạn gái ở khoa đó chưa, ok không?""
Chẳng biết nó còn thậm thụt bồ bịch với ai không nữa. Hẹn hò công khai đã đếm không xuể rồi, thêm chỗ mập mập mờ mờ nữa chắc kín vài dãy phố.
""Nói đi.""
""Quản trị kinh doanh?""
""Ba người, thích nhất Noina."" Tự dưng cảnh ""Jeab, sao lại cắt dây thun của tớ?"" lại hiện lên trong đầu.
""Kiến trúc?""
""Nhỏ AR, có cá tính mỗi tội hay dỗi, không thích.""
""Giáo dục?""
""Hoa khôi của khoa tên Poy đó.""
""Vậy Nông nghiệp thì sao? Nông nghiệp đó."" Từ lúc quen biết nó đến giờ tôi chừa từng thấy nó hẹn hò với nữ sinh khoa này luôn.
""Hoa hậu trồng trọt năm ngoái."" Hơ! Cỡ hoa hậu trồng trọt mà mày cũng cưa đổ được hả?
""Vậy Y khoa thì sao? Y khoa? Nha khoa? Khoa dược? Điều dưỡng? Y tá?
""Chắc là đủ hết rồi.""
""Luật? Xã hội? Kỹ thuật? Khoa học?""
""Ừm.""
""Ừm là cái quái gì cơ.""
""Từng hẹn hò qua hết rồi.""
""Thằng Kai, mày muốn làm lâm tặc, "cưa" hết cả cái trường này hả đồ khốn?""
""Nhưng có duy nhất một khoa và một một ngành tao sẽ không bao giờ động đến nhé.""
""Ngành nào?"" Tôi vừa hỏi vừa hồi hộp, vì tôi thật sự hy vọng rằng nó không phải người tùy tiện hẹn hò với bất cứ ai....
""Ngành Điện ảnh, quy tắc của tao là không hẹn hò với bạn bè cùng ngành, hiểu không?""
Đối phương vỗ vỗ vai tôi cùng nụ cười quyến rũ như bao lần. Muốn hiểu gì đây? Hiểu rằng cho dù tình cảm đơn phương của tôi có cố trèo qua được bức tường "bạn thân" thì cũng chỉ toàn công dã tràng đó hả?
Đau thật sự. Nhưng cũng chẳng thể làm gì ngoài gật đầy, tỏ vẻ thấu hiểu, trong nước mắt.
Thằng Kai là người không biết giữ gìn đồ đạc, nhưng có một thứ nó vô cùng nâng niu, ngoài mấy cô bạn gái thì ai cũng không được đυ.ng vào. Đó là chiếc BigBike KTM 1190 RC8, đứa con yêu quý của nó, tên Charl.
""Rốt cuộc hôm nay có đi xem phim với tao không?""
""Đi chứ.""
"Đi xe ai đây?""
""Mày lái xe mày, tao sẽ lái Chawee.""
""Chawee nào?""
""Charl là biệt danh, Chawee là tên thật.""
""Mày đùa hả?""
""Tao nghiêm túc mà.""
""Tao ngồi sau Chawee nhà mày được không?""
""Không được đâu, chổ đó chỉ dành cho bạn gái thôi nhá, mày hiểu tao mà bạn hiền.""
Ờ có vẻ hơi khó hiểu, mà tao cũng không muốn hiểu lắm đâu.
Thằng Kai từng nói với tôi rằng trong tình yêu, nếu người đó thật sự thích mình thì họ nhất định sẽ đến tìm mình. Đây chính là lý do mà từ trước đên sgiờ, nó chưa bao giờ chủ động theo đuổi người khác, chỉ có đối phương tự chạy theo nó không ngớt mà thôi.
""Vợ tao like bài, mày ạ.""
""Like cái gì?""
""Hình gái tao đang tán.""
""Kìa, khung chat kìa. Trả lời đi.""
Min Supreeya: Anh, đây là ai thế? Like hết ảnh của anh, còn có bạn chung với anh nữa.
Khumpol Krichpimon: À, anh cũng không biết.
Thiên hạ đệ nhất dối trá, lươn lẹo, xảo trá là đây chứ đâu xa.
Quang trọng, nó cũng là người rũ bỏ mọi thứ rất dễ dàng. Dễ dàng đến nỗi tôi nghĩ cái trường này, nó xưng hai chứ cũng không ai dám trèo lên đứng nhất.
Rrrrr....!
""Rồi, anh đang đi rồi đây!"" Tiếng chuông điện thoại của thằng bạn thân kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ xa xôi, trở về thực tại.
Đúng vậy. Giờ chúng tôi đang đi trên đoạn hành lang nối dài, phía trước chừng mười mét là bãi đỗ xe. Tôi và Kai sẽ tách nhau ra, mỗi đứa một đường.
""Jam, có chuyện gì khôg?""
""...""
""Thật không? Đừng có đùa?""
""...""
""Đừng cố tình gây sự nữa. Phiền lắm.""
Ủa, rồi sao, cảnh này trông quen quen, diễn đi diễn lại không lệch đi đâu được. Chắc tôi phải chứng kiến cảnh này hơn chục lần rồi, mỗi lần "bấm máy" là thần thái của "diễn viên" Kai không chút sai biệt...
""Lại dọa chia tay. Ờ, vậy luôn đi, anh không ý kiến."" Sau đó nó cụp máy. Giờ đến lượt tôi bước tới vỗ vai an ủi nó như mọi lần.
""Mày, ổn không?""
""Cũng không ổn lắm."" Giọng nó có vẻ buồn.
Không sao đâu mày, tao vẫn ở đây, tao không đi đâu cả. Nếu mày không có ai thì vẫn còn tao luôn an ủi mày. Tao... Yêu... Mày.
Ting!
Tiếng tin nhắn Line vang lên. Đừng nha mày, đừng cầm điện thoại lên nha thằng bạn chết tiệt. Đừng!
""Em Milk khoa Kế toán."" Giờ khỏi cần soi gương tôi cũng biết sắc mặt mình sượng hơn thằng Kai cả trăm lần, đến bàn tay an ủi đặt trên vai nó còn chưa kịp lấy xuống.
""Rồi... rồi sao?""
""Đang để ý.""
""Nhưng mày vừa chia tay với Jam, đừng nói là..""
""Nói trước là tao không bắt cá hai tay nha, còn chưa kịp tán em nó cơ mà. Nhưng giờ lại độc thân thì tán được rồi.""
""...!""
""Tao đi trước đay, theo đuổi tình yêu mới cái đã, sáng mai gặp. Mua giùm tao gói mỳ vị Tom Yum Kung nữa nhá. Tao yêu mày chết đi được.""
""Khoan đã Kai, thằng khốn nạn."" Cuối cùng cẫn chỉ còn lại mình tôi.
Tôi không nhớ nỗi mình đã đói diện với tình huống thế này bao nhiêu lần. Trong suốt gần hơn hai năm thích nó, chưa lần nào nó quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần. Có thể vì tôi chưa một lần đủ dũng khí thổ lộ, nên kết cục nào thì người duy nhất tổn thương cũng chỉ mình tôi.
Ngày mai sẽ như mọi ngày, chổ ngồi sau xe nó sẽ dành cho người mới. Ngày mai sẽ chỉ có tôi ôm đống đồ ăn nó thích, chủ động đi tìm nó, còn nó đến giờ vẫn chưa từng biết đến cảm nhận của tôi.
Ngày mai bí mật vẫn là bí mật. Nếu không muốn mất nó, tôi sẽ phải tiếp tục vai diễn bạn hiền này, chôn giấu tình cảm đơn phương trong yên lặng. Buồn thật nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, tôi chán nản quay về bãi đậu xe.
Và mỗi lần cảm giác phiền muộn này tìm tới, tôi đều trở về phòng mở cái laptop cũ, bật nhạc, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Hòa cùng tiếng nhạc buồn, tôi bật khóc, không đến nỗi nức nở nhưng đau lòng này là thật. Một tay đấm tường, tay còn lại vặn vòi hoa sen để cái lạnh xua bớt đi nỗi buồn.
Âm nhạc cất lên!
""Chết tiệt, mất nước!""
Đúng cụt hứng mà. Tôi vội vàng chạy ra mở lại bản nhạc cũ rồi quay sang lấy chai nước trong tủ lạnh. Nước máy không chảy thì khui chai nước suối uống, dội xuống cho lòng này tan nát luôn đi.
Ào!!!
Thằng Kai, nhẽ ra mày phải biết vì mày mà tao tốn biết bao nhiêu nước uống, lãng phí tài nguyên nhiều lắm, biết không....