Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 4: Tạm Thời Không Tu Tiên

Khi cha Vương Triệt nhìn thấy tầm mười mảnh lá cây màu trắng kia, ông liền há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Việc làm đầu tiên của Lục Mao Trùng là ngửi thử, ban đầu con mắt của nó còn mê mang trầm thấp, sau đó mắt nó lập tức phát sáng lên.

"Ti ngô~!"

Lục Mao Trùng gật gật đầu về phía mẹ Vương Triệt, nháy nháy hai mắt, rồi sau đó nó liền gặm ăn những mảnh lá cây trong chén.

Mẹ Vương Triệt kinh ngạc nói: "Ông nhìn kìa, linh trí của đứa bé này còn rất cao. Nó đang cám ơn tôi thấy chưa? Linh trí được khai mở cao như vậy, tôi khẳng định nó rất không tầm thường! Lão Vương, ông nói xem có đúng không?"

"Cũng có thể là do, nó có ý muốn hỏi bà là có muốn ăn lá cây cùng nó hay không thôi." Cha Vương Triệt nói.

"Hôm nay ông ngứa da đúng không?" Mẹ Vương Triệt giận dỗi nhìn về phía cha Vương Triệt quát lên.

Cha Vương Triệt ho khan vài tiếng.

Lúc này, Vương Triệt mới mở miệng nói ra: "Con ăn no rồi."

Nói xong, anh liền yên lặng trở về phòng mình.

Cha Vương Triệt lắc đầu, nói: "Bà không cần làm thế. Loại hồn sủng Lục Mao Trùng này so với Cô Cô Điểu của bà còn không bằng. Nếu bà chỉ an ủi con mình như vậy cũng sẽ không có tác dụng gì đâu."

Cha Vương Triệt thở dài một tiếng, nói: "Hôm qua con mình còn rất bình tĩnh và không quan tâm đến lời tôi nói, lúc ấy tôi liền biết, chuyện này không đơn giản như vậy."

"Sáng sớm hôm nay, con mình liền mang dáng vẻ thất hồn lạc phách như thế đó. Mà hồn sủng thứ nhất của con mình rất là quan trọng. Ở độ tuổi này, dù là ai gặp phải chuyện này cũng đều chịu không được, không thể che giấu được cảm xúc a."

"Bà thấy đó, hai chúng ta đều không có cách nào thức tỉnh Võ Hồn, thiên phú kém đến như vậy. Mà hiện tại hồn sủng ban đầu của con mình còn không góp sức được, tôi sợ đến lúc đó con mình sẽ lại giống như hai chúng ta."

Cha Vương Triệt lo lắng, nói: "Khi đó nếu con mình muốn trở thành khế hồn sư, thì chỉ có thể ở trong mộng thôi. Nhưng con mình ở trường học ưu tú như vậy mà. . ."

Mẹ Vương Triệt cũng khẽ thở dài một tiếng, sau đó bà nhìn về phía con Lục Mao Trùng kia nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi. Thật ra đứa bé này cũng rất tốt."



Vương Triệt thật sự đang thất hồn lạc phách.

Khi xưa anh từng là một vị đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên, nhưng sau một đêm tu luyện, ngay cả dẫn khí nhập thể mà anh cũng đều không thể làm được.

Chuyện này đủ để làm cho Vương Triệt hiểu rõ.

Thế giới này… không cách nào tu tiên!!!

Nguyên nhân rất đơn giản, là do quy tắc.

Giữa thiên địa có quy tắc cực kỳ cường đại đang trói buộc.

Mà biểu hiện cụ thể chính là, hồn lực không phải linh khí, không thể nào thích hợp với bất kỳ loại công pháp tu tiên và hệ thống tu luyện nào.

Cho nên linh khí không cách nào nhập thể để anh tu luyện.

Ngay từ đầu Vương Triệt còn tưởng rằng, nguyên nhân là do tư chất của linh căn.

Tuy thân thể này không có linh căn, nhưng dù cho không có linh căn, thì cũng không có khả năng ngay cả việc cơ bản là dẫn khí nhập thể cũng đều làm không được.

Về sau, anh trực tiếp chọn lựa pháp môn luyện khí ma đạo cực kỳ bá đạo. Loại pháp môn này có thể cưỡng ép cướp đoạt thiên địa linh khí, dẫn linh khí tiến vào bên trong cơ thể.

Nhưng như vậy cũng không được, anh vô pháp đưa thiên địa linh khí tiến vào thể nội.

Vậy cũng chỉ có thể nói rõ, thế giới này có quy tắc được ý chí của Thiên Đạo tạo thành.

Sẽ không khó khăn nếu như Vương Triệt vẫn còn thực lực của cảnh giới Đăng Tiên, lúc đó quy tắc thiên địa sẽ không quan trọng nữa.

Đáng tiếc, dưới thiên kiếp của vũ trụ, hết thảy tu vi của anh đều hủy diệt. Anh vẫn có thể có giữ lại một tia tàn hồn, và đầu thai trùng sinh thì cũng đã xem như không tệ rồi.

Sự thật rất tàn khốc, ngay cả Vương Triệt cũng thực sự cảm thấy rất khó chịu.

Đến mức khi anh bị Cô Cô Điểu đánh thức, anh đã có chút thất hồn lạc phách.

Sau khi trở lại phòng mình, Vương Triệt nhắm mắt lại, tâm cảnh của anh bắt đầu dần dần bình phục.

Không thể tu tiên cũng không có việc gì.

Vì tu tiên cũng chỉ là cầu đạo thôi mà.

Ở giữa vũ trụ bao la vô tận này, đại đạo vô cùng huy hoàng, đếm mãi không hết.

Tại Tu Tiên Giới, tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới Đăng Tiên, thì không một người nào là hạng người bình thường.

Vương Triệt nhanh chóng điều chỉnh tâm tính và cảm xúc của mình.

Anh đã từng gặp phải rất rất nhiều ngăn trở, cho nên chuyện này cũng không tính là gì.

"Trước tiên ta phải hiểu rõ thế giới này thật kỹ càng qua một đoạn thời gian. Nếu công pháp tu tiên không cách nào áp dụng hồn lực, vậy ta sẽ dựa theo quy tắc của thế giới này, để sáng tạo ra công pháp tu luyện hồn lực thích hợp là được rồi. Vấn đề tu tiên này ta tạm thời không tu luyện cũng được."

Vương Triệt mở to hai mắt.

Lấy kinh lịch và thực lực đã từng có của anh, từng chu du trong vũ trụ hơn vạn năm, chứng kiến qua rất nhiều văn minh giới vực.

Đương nhiên anh sẽ không để cho mình bị quy tắc của thế giới này trói buộc.

Nhưng đến đâu thì hay đến đó.

Nghĩ đến như thế, đầu tiên Vương Triệt đi rửa mặt một phen, sau đó ăn mặc quần áo thật chỉnh tề, nhìn kỹ người mình trong gương.

Anh thấy bên trong gương đang đứng một thiếu niên cao khoảng một mét tám, mặc chiếc quần thường màu trắng và chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt.

Thân hình anh thon dài nhưng không mất đi vẻ cân đối, trên đầu là mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt soái khí tươi tắn, tròng mắt đen nhánh mang theo vài phần thâm thúy, làn da trắng noãn, mỗi một tấc thân hình đều rất chuẩn.

Anh tuyệt đối là một vị thiếu niên tuấn mỹ có thể nghiền ép tất cả các độ tuổi.

Vương Triệt lắc đầu, khẽ nhíu mày nói: "Cũng không quá đẹp a! Năm đó ta cũng là một vị đại lão có nhan trị đứng hàng đầu Tu Tiên Giới. Dáng vẻ này cũng chỉ miễn cưỡng bằng một phần trăm của ta năm đó."

"Miễn cưỡng có thể xem là đẹp đi."

Vương Triệt đẩy ra cửa phòng, lần nữa đi ra ngoài.

Anh dựa theo ký ức trong đầu, hôm nay anh tựa như đã hẹn gặp với mấy người bạn học để ra ngoài dạo chơi.

. . .