Kiếp

Chương 28: Chị thích ngủ giường mềm hay giường cứng?

"Tô chủ quản, lần trước chị nói sẽ mời em đi ăn giờ còn được không?"Hạ Hạo Nguyên ở cửa thăm dò, ánh mắt sáng lên hỏi.

Tô Phàm bối rối.

Sao cô không nhớ là mình có nói lời này nhỉ? Cô đã đáp ứng cậu khi nào?

Xem bộ dáng chờ mong này của cậu cũng không giống là đang nói dối.

"A, có thể, vậy hôm nay đi ăn đi."

"Được! Vậy em sẽ chờ chị tan tầm."

Đợi cậu rời khỏi đây, trợ lí liền tiến vào hỏi trước mặt cô," Ông chủ muốn cô đi lên một chuyến, là thư ký của hắn đến truyền lời, nghe nói tính khí đang không tốt, hy vọng cô nhanh đi lên lẹ đi."

"Tâm tình không tốt kiếm tôi làm gì, tôi là nơi trút giận sao?"

Cô không chút lưu tình cự tuyệt," Đừng tìm tôi, tôi với hắn cũng không thân đến vậy."

Trợ lý mím môi không tin, lần trước tính khí Tu La Tràng của hắn bộc phát ai cũng biết, chỉ trách thư ký hắn miệng rộng, thấy ai cũng nói, ông chủ nhà hắn chỉ vì một nữ nhân mà đi đánh nhau.

Nơi ăn là cậu chọn, vậy mà lại là một tiệm thức ăn nhanh bình thường dưới lầu, thì ra cậu cũng biết cô không có tiền, đúng là chu đáo.

"Chị, chân không tốt à hay là eo không tốt? Có cần em đỡ chị không?"

Hạ Hạo Nguyên tự ý đổi xưng hô, Tô Phàm không chút dấu vết mà né tránh tay cậu.

"Không có gì đâu, là do hôm qua ngủ không ngon thôi."

Hạ Hạo Nguyên hơi hơi mỉm cười, “Như vậy à, vậy chị thích ngủ giường mềm hay giường cứng?"

"Mềm......."

"Kia tối ngủ chị có thể lót một cái gối đầu ở eo thử xem có thể tốt hơn không."

Không tiếp tục thảo luận về đề tài này, Tô Phàm liền lấy thực đơn, "Nhìn xem cậu muốn ăn cái gì không."

"Chị ăn gì thì em ăn đó."

Đối diện với chàng trai chống cắm nhìn cô, vẻ mặt ngưỡng mộ, Tô Phàm cầm lòng không đậu mà a một tiếng.

Vẫn là cảm thấy hắn đang nịnh bợ cô.

"Chị thích uống loại rượu nào vậy? Chỉ có bia thôi à? Nhà em còn có rất nhiều loại bia khác nhau nha, nếu có dịp rảnh chị có thể đến nếm thử hay mang đi đều được."

Nhắc tới thức uống quen thuộc, cô cầm lòng không đậu mà liếʍ liếʍ khóe môi ,"Bia nào cũng thích, vậy lần sau rảnh thì đi đi."

Cô lại không thấy nụ cười vui vẻ của hắn.

"Vâng~~~"

Ăn cơm được một nửa, di động cô vang lên.

Điện thoại cũ nát trên màn hình hiện đầy vết xước, giao diện hiện ra màn hình kiểu lỗi thời.

Tuy rằng cô đã sớm xóa số điện thoại của tên này nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.

"Tôi đi nghe điện thoại một chút."

Cô buông muỗng, xoay người cầm di động đi ra ngoài.

Hạ Hạo Nguyên thấy cô đã đi khuất, nhìn đến cái muỗng cô mới dùng, mím môi, trong ánh mắt gian trá lúc sáng lúc tối.

"Tô Phàm."

Đầu bên kia truyền đến thanh âm tội lỗi.

Cô càng nghe càng khó chịu, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Cuộc điện thoại này của Trình Minh vô cùng dễ hiểu.

"Cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô, danh phận, tiền bạc, lợi ích, tất cả tôi đều có thể cho cô nhưng cô không thể nói toàn bộ kế hoạch của bọn tôi cho Lữ Nhất! Cô có biết những năm gần đây, tôi vẫn dựa theo phương hướng này để phát triển hay không, cô không thể hủy hoại tôi!"

Tựa như nghe được một câu chuyện cười, cô không chịu được mà cười ra tiếng.

"Hủy hoại anh? Ông chủ Trịnh có phải sai gì rồi không? Lúc trước là một tay ai tống tôi vào ngục giam? Lúc trước tao không gϊếŧ mày, đúng là hối hận, mày sớm nên bị hủy hoại."

"Ba mẹ cô chết không có liên quan tới tôi!"

"Vậy tại sao bây giờ mày vẫn còn giữ cho cốt của họ không buông! Còn không phải là sợ tao trả thù mày sao? Còn dám mở miệng nói không liên quan!"

Tô Phàm nghiến răng nói, phát giác chính mình lộ ra phản ứng cảm xúc dị thường, lập tức chuyển biến, thay đổi cảm xúc, đạm mạc cười cười.

"Cứ chờ xem, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, dù cho anh có biến thành quỷ, tôi cũng phải dán bùa trú lên anh, làm anh vĩnh viễn không thể đầu thai!"

Nhanh chóng tắt điện thoại, không còn âm thanh.

Trịnh Minh hung hăng ném điện thoại xuống mặt sàn khiến nó tan tành, chia năm xẻ bảy.

Hắn ngã ngồi thật mạnh trên ghế, Lâm Ngữ trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, thấp thỏm lo âu hỏi.

"Hiện tại....."

"Đừng nói chuyện hiện tại! Về sau cũng chưa triệt! Anh vẫn còn chưa xử lý em tội phá hỏng chuyện, có biết hiện tại anh muốn bóp chết em như thế nào không!"

Ả càng nghe càng ủy khuất, nước mắt tuôn như suối," Nhưng em đã mang thai con của anh!"

"Vậy thì sao! Đứa nhỏ này hiện tại đến ngay lúc không cần thiết, em thấy anh bận rộn từ trong ra ngoài như vậy thì làm sao mà cùng em kết hôn được! Em có biết nam nhân đạp em có thân phận như thế nào không, anh thậm chí không thể đắc tội với hắn! Đứa nhỏ này chính là quả báo, dù sao hắn đã muốn bồi thường, có thể lén giải quyết được thì làm đi, đừng mang phiền phức đến cho anh nữa."

Lâm Ngữ đem mặt giấu trong chăn, hung hăng mà khụt khịt.

"Bác sĩ nói nếu đứa nhỏ này bị sảy, về sau em sẽ rất khó mang thai, đây đã là đứa nhỏ thứ ba rồi, anh rốt cuộc tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy."

Trình Minh lạnh lùng nhìn ả, lại lập tức thay đổi thái độ, ôn nhu cười." Anh cũng là vì em mà Lâm Ngữ, hiện tại công ty nhiều chuyện như vậy, còn có một Tô Phàm khó xử lý, anh làm sao có thể nhẫn tâm để em sinh đứa nhỏ rồi theo anh chịu khổ chứ."

Ả bỗng nhiên kéo chăn xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, "Anh định lúc nào thì giải quyết Tô Phàm!"

Hắn nhíu nhíu mày, nghiêm túc gấp không chờ nổi," Nhanh thôi."----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thấy cô đi tới, Hạ Hạo Nguyên vội vàng nói, "Chị, vừa rồi lúc em đi lấy nước trái cây, không cẩn thận mà làm rớt muỗng chị nên em liền bảo phục vụ đem cây mới lên."

Cô nhìn chiếc muỗng mới tinh trên đĩa, không nghĩ nhiều, lần nữa ngồi xuống, "Không có gì đâu."

Đối diện chàng trai cười xán lạn, túi quần màu đen lại lộ ra một góc chiếc muỗng màu bạc, đã bị liếʍ láp sạch sẽ.