“Đang làm cái gì!”.
Lữ Nhất đi nhanh về phía trước, tiến lên kiềm trụ cánh tay của hắn,khuôn mặt âm trầm quay đầu nhìn hắn, “Buông tay!”.
“Ngươi mẹ nó là ai!”.
Sức lức trong tay Tào Phó Thanh lại tăng lên,bộ dáng giống như gà mẹ bao che cho con ,ánh mắt hung ác trừng lên nhìn Lữ Nhất.
Tô Phàm đều mau bị nghẹn đã chết, một tia sức lực cuối cùng, cô nâng chân lên hướng hạ thân hắn đá thẳng !.
“Thao ngươi dám đá lão tử!”.
Hắn đột nhiên nắm lấy chân cô hung hăng mà niết, khuôn mặt Tô Phàm dữ tợn , thống khổ há to miệng.
Lữ Nhất thầm kêu không ổn. Cầm lấy cánh tay cô kéo ra đằng sau , sức lực hai cái nam nhân cố tình đều rất lớn, Tô Phàm giống cái bóng cao su , bị lôi kéo, trừ bỏ muốn chết đã không còn cảm giác khác.
“Buông tay cho ta! Ngươi tưởng bóp chết em ấy sao!”.
Tào Phó Thanh cười lạnh, “Ngươi tính cái rắm đồ vật, nữ nhân của lão tử đến lượt ngươi quản?”.
“Nữ nhân của ngươi?”.
Lần này đến phiên Lữ Nhất cười, “Ta như thế nào không biết Tiểu Phàm có bạn trai?”.
“Ngươi lại là cái cái gì ngoạn ý nhi, dám đến quản lão tử, chán sống rồi sao!”.
Lữ Nhất liếʍ liếʍ bờ môi, hắn môi, lãnh ngạnh khóe môi càng thêm lạnh băng.
“Dấu hôn trên người Tiểu Phàm là ta làm , ngươi nói chúng ta cái gì quan hệ.”.
Phía sau, hai vị bí thư hít hà một hơi.
‘ phanh! ’.
Nắm tay cứng rắn hướng tới đánh, Lữ Nhất phản ứng nhanh chóng nách sang một bên, cú đấm vững chắc nện ở thang máy, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc
Bí thư sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không dậy nổi ,vội vàng tiến lên ngăn trở.
“Hai vị hai vị bình tĩnh!”.
Lữ Nhất tránh thoát hắn một quyền, lại bị hắn bắt được cổ áo, nam nhân trước mặt giận ,trừng mắt lên cơ hồ đỉnh đầu đều có thể nổ mạnh, thoạt nhìn tức giận không nhẹ.
“Ngươi mẹ nó lại cấp lão tử nói một lần!”.
Tô Phàm ngồi xổm xuống liều mạng ho khan, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn hai cái nam nhân sắp lao vào đánh nhau.
Đánh đi, chạy nhanh đánh, đánh chết luôn cũng được, lưỡng bại câu thương, thiếu cánh tay lại gãy cái chân, như vậy liền không ai chạm vào cô nữa.
Hai cái bí thư đều mau lo lắng, vội vàng liên hệ phòng an ninh đi lên, Tu La tràng này khuyên như thế nào!.
“Ta nói chính là sự thật, nếu không tin ta hiện tại liền có thể lại cho ngươi nhìn một cái nhìn xem.”.
“Mẹ nó, nghĩ lão tử không tồn tại có phải hay không, trên người đều bị ta cấp thao biến, ngươi có cái tư tách gì chạm vào !”.
Đầy ngập lửa giận cuồn cuộn trào ra, Lữ Nhất túm cổ áo hắn , hai người không phân cao thấp kéo nhau ra thang máy, mắt thấy liền phải đánh nhau , bí thư không rảnh lo, hai người mỗi người kéo một bên ngăn lại
Tào Phó Thanh nhất thời không muốn người khác chạm vào hắn, mạnh mẽ liền đem người ném ra, còn chưa cho hắn cơ hội giáo huấn, chỉ nghe được bí thư ngã trên mặt đất kêu to.
“Tô tô tô chủ quản đừng đi a!”.
Quay đầu nhìn lại, cửa thang máy đã sắp khép lại, người bên trong nửa quỳ trên mặt đất ,còn không có bò dậy, liều mạng ấn cái nút, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn bọn họ, thẳng đến khi cửa khép lại, thân ảnh của cô liền biến mất
Tào Phó Thanh chờ đến khi ấn nút đã chậm, phẫn nộ mắng một tiếng.
Thang máy tốc độ cực nhanh, cô tới lầu một, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, thường thường quay đầu lại xem, phía sau giống như có cái Tử Thần truy đuổi, dường như nếu cô chậm một bước, liền sẽ mất mạng!.
“A!”.
Đầu đột nhiên đυ.ng phải một cái đồ vật cứng rắn, ngốc hai giây liền lùi lại, đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy eo.
“Tô chủ quản ngươi không sao chứ?”.
Âm thanh quen thuộc
Ánh mắt Hạ Hạo Nguyên vẫn như cũ nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ cô, thậm chí tưởng đem cái tầng da này một lột ra cũng đã nghĩ
Tô Phàm liên tục lui về phía sau, biểu tình của cô đã bán đứng tâm tình lúc này.
Hạ Hạo Nguyên cười sáng lạn, “Tô chủ quản, vừa lúc ta cũng muốn về nhà, cùng nhau đi, ta lái xe đưa ngươi.”.
Cô tưởng nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm nghẹn ngào , Hạ Hạo Nguyên cười tủm tỉm, “Được rồi không cần phải nói , ta đưa ngài trở về.”.
Cánh tay bị hắn túm chặt, sức lực lớn, xương cốt dường như đều bị bóp nát.
“Chờ ”.
“Hư!” Cậu nghiêm túc quay đầu lại nói, “Mặt sau có người truy lại đây nga.”.
Tô Phàm trừng lớn hai mắt, đẩy cậu chạy đi về phía trước
.Ở địa phương cô không nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý
Ngồi trên xe , cô vẫn luôn cảnh giác hướng phía sau xem, ghế điều khiển người đóng cửa lại, quay đầu nhìn nàng một cái.
Hô hấp ấm áp đột nhiên ập vào trước mặt, cô sợ tới mức mở to hai mắt ,nhìn khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt mình , đầu trực tiếp ngả trên lưng ghế.
“Ngươi làm cái khụ khụ”Yết hầu đau đớn làm chảy ra cả nước mắt, Hạ Hạo Nguyên nhướng mày, kéo lại đai an toàn.
“Tô chủ quản, không cần quên đeo đai an toàn nga, vẫn là đừng nói nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ không đối với ngươi bất lợi, rốt cuộc ngươi chính là thủ trưởng của ta.”.
Cậu tự nói ra thân phận của mình, làm cô đánh mất cảnh giác.
Tô Phàm nhíu mày, đoạt lấy đồ vật trong tay cậu .
Cậu cười mà không nói, chính mình tự đeo đai an toàn, khởi động xe để đi
Tô Phàm thấp thỏm bất an ngồi ở trong xe, chờ lát nữa đến nơi, cô liền tùy tiện tìm một cái khách sạn để ở, ngày mai đi làm có thể trốn Lữ Nhất bao lâu thì trốn
Đến nỗi cái tên biếи ŧɦái kia, cần thiết phải đi báo nguy, bằng không hắn khi nào đem cô gϊếŧ đều có khả năng.
Dọc theo đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều, dường như kế hoạch đều làm tốt, kế hoạch tóm lại không đuổi kịp biến hóa.
‘ chi ’.
Xe đột nhiên dừng lại, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngã ngửa về phía trước.
“Giống như đã hết xăng nga.”.
“.”.
Chung quanh phạm vi trăm dặm, trừ bỏ nhà xưởng ra thì không có một cái trạm xăng dầu.
Hạ Hạo Nguyên như tri kỷ chỉ chỉ về phía bên trái, “Nơi này có cái khách sạn a”.