Yêu Anh Là Nỗi Đau Em Không Thể Nói Thành Lời

Chương 20:Đến, đánh đi

Anh ta dường như say rượu, say khướt, hai mắt mờ mịt. Mặc một chiếc áo sơ mi đỏ và quần tây giản dị, khuôn mặt trắng nõn của anh ta đỏ bừng.

Ba chiếc cúc áo sơ mi bị cởi ra, cổ áo hình như bị ai đó xé rách, kéo sang một bên, cô có thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh. Ngay trên cổ áo sơ mi.

Lâm Liêm nhìn khuôn mặt này, trong lòng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt.

Cơ thể run rẩy không kiểm soát được.

Là người này, là anh ta.

Tất cả mọi thứ là do anh ta.

Vì hắn, cô mới gặp phải những thứ sau đó, cuộc sống của mới bị đảo lộn.

Là anh ta!

Lâm Liêm trong lòng kêu gào, hai mắt dần dần đỏ lên.

Tần Hán sờ sờ mặt, nấc lên một tiếng, "Tiểu yêu tinh ,ánh mắt em là ý gì? Nhìn thật ngứa ngáy."

Lâm Liêm siết chặt nắm tay, ngăn lại ý muốn đánh người này, đẩy anh ta ra rồi nhanh chóng rời đi.

Những người có tiền như vậy, cô đắc tội không nổi. Thực tế đáng sợ, chính là như vậy.

Lâm Liêm muốn đi nhưng Tần Hán lại không muốn cô đi, túm lấy cô ôm chặt vào lòng, cười xấu xa," Chạy cái gì? Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?"

Nói xong còn muốn tiến lại gần hôn cô. Lâm Liêm rốt cuộc không thể khống chế nổi cảm xúc, giơ tay cho hắn một cái tát.

Tần Hán bị đánh cho tỉnh rượu, xoa mặt nói,"Cô dám đánh tôi."

" Đúng, tôi đánh anh."

Không những thế cô còn muốn đánh nhiều hơn. Nhưng trước khi cô giơ tay lên lần nữa, Tần Hán đột nhiên ôm chặt cô cười lớn," Em vậy mà dám đánh anh."

“Tiểu yêu tinh, anh rất thích em!”

“Đi, về nhà với tôi, để tôi yêu em thật tốt. "

Sau đó anh ta ôm Lâm Liêm lảo đảo nghiêng ngả đi về phía trước.

Lâm Liêm cảm thấy người đàn ông này điên rồi, mạnh mẽ đẩy anh ta ra, “Anh buông tôi ra!” Nhưng dù có đẩy thế nào cô cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Tần Hán.

"Bang" Tần Hán đá tung cánh cửa phòng,kéo cô vào, “Tiểu yêu tinh, chúng ta về rồi!” Anh đẩy cô dựa vào tường, rút

thắt lưng ra rồi nhét vào tay cô , “Tiểu yêu tinh, tiếp tục đi, cứ nhắm đến gia mà đánh."

Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía mình.

Lâm Liên không làm theo lời hắn mà nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa da cá sấu cao cấp phía sau.

Vẫn như mọi khi, áo sơ mi trắng, quần tây đen, ba cúc áo đầu hàng không cài, tay áo xắn đến khuỷu tay, làn da trắng nõn toát ra vẻ lạnh lùng dưới ánh đèn.

Anh ta bắt chéo chân, cầm một điếu thuốc, trông thật ngông cuồng.

Trạm Liêm Thời.

Hai năm không gặp, anh ta vẫn lạnh lùng như thế.

Trong phòng ngoài Trạm Liêm Thời còn có người khác. Nhưng không nhiều cộng thêm Trạm Liêm Thời chỉ có ba người.

Tần Hán và Lâm Liêm đột nhiên xông vào, trong phòng lại nhiều thêm hai người.

Lúc này, hai người còn lại kinh ngạc nhìn Tần Hán và Lâm Liêm. Không nghĩ rằng đột nhiên xuất hiện hai người.

"Tiểu yêu tinh, sao không cử động?" Tần Hán thấy Lâm Liêm không động đậy, không kiên nhẫn nói.

Lâm Liêm hoàn hồn, nhìn người trước mặt đang say khướt, đột nhiên cười, nhẹ nhàng nói," Gia, chúng ta đi nhầm phòng."

"Hả, nhầm phòng."

" Đúng vậy, nhìn xem, ở đây còn có người khác."

Tần Hán xoay người lại, nhìn thấy Trạm Liêm Thời.

"Này, đây không phải là Trạm Tổng sao." Tần Hán lắc đầu muốn nhìn rõ hơn,thấy là Trạm Liêm Thời, liền gật đầu, "Trạm Tổng, thật xin lỗi, tôi đi nhầm." Vừa nói vừa khom người, xem như xin lỗi.

Nhìn thấy hắn nghiêng ngả sắp ngã, Lâm Liêm đỡ lấy hắn.

Tần Hán ôm eo cô nói với ba người,"Hôm nay quấy rầy sự yên yên tĩnh của Trạm tổng, tôi sẽ thanh toán đơn cho các vị, các vị cứ tận tình chơi, tận tình uống."

Vừa nói vừa hào phóng vẫy tay. Anh ta

siết chặt eo Lâm Liêm, hết hôn lên mặt lại hôn lên cổ cô,"Tiểu yêu tinh, đi thôi, chúng ta về nhà tiếp tục sung sướиɠ."

Lâm Liêm rũ mi cười nhẹ như đóa hoa hồng mới chớm nở, không kiều diễm lại làm cho mọi người cảm thấy căng thẳng.

"Được, nghe anh hết."

"Thật ngoan."

“...”

Hai người bước ra ngoài, giọng nói càng lúc càng xa.

Ngồi trong phòng, Du Hải Lâm và Triệu Liềm Chử bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.

Bọn họ đều đi dự hôn lễ của Trạm Liêm Thời và Lâm Liêm nên đều biết người Tần Hán vừa mang đi chính là Lâm Liêm, vợ cũ của Trạm Liêm Thời.

Vợ cũ bây giờ đã trở thành bargirl* , không biết bây giờ tâm trạng của bạn tốt như thế nào.

Hai người đồng thời quay qua nhìn Trạm Liêm Thời.

*bargirl hay tiếp viên quán bar là một người phụ nữ được trả tiền để giải trí khách hàng quen trong một quán bar theo một cách riêng biệt hoặc trong một số trường hợp, như một người biểu diễn. Bản chất chính xác của giải trí rất khác nhau từ nơi này đến nơi khác; tùy thuộc vào địa điểm, đây có thể là giải trí cá nhân, từ trò chuyện nhẹ nhàng đến các dịch vụ tìиɧ ɖu͙©, hoặc giải trí công cộng nhiều hơn dưới hình thức nhảy múa hoặc múa thoát y. Các biến thể trong thuật ngữ này bao gồm "B-girl", "tiếp viên", " cô gái ngon ngọt " và " nhân viên quan hệ khách ".

( nguồn: wikipedia)