Chương 34
“Đến nơi rồi”Khi Vi Tiểu Bảo nói ra những lời này tim ta như muốn ngừng đập.
Dọc đường đi ông ta cũng giới thiệu cho ta biết về người phụ nữ này: Nàng từ dân thường được chọn làm phi tử, tuy rằng đã ở trong cung ba năm nhưng lại tiếp xúc rất ít với người ngoài, cũng không có thâm giao, cả ngày ở trong phòng mình, nhưng Hoàng Thượng lại nói muốn sủng hạnh nàng, ông cùng với mỹ nam tử nghe xong đều cho rằng muốn ăn cắp long châu thì cần tiếp cận người Hoàng Thượng, cho nên nghĩ rằng đây là một kế hoạch tốt, biến ta thành phi tử đó tới gần người Hoàng Thượng trộm long châu, bọn họ đã điều tra kĩ lưỡng, còn nói sắp xếp đường lui đảm bảo cho ta, dặn ta chỉ cần đi trộm long châu thôi, càng nhanh càng tốt.
Nhưng ta vẫn cảm thấy bất an, ánh mắt bất lực nhìn Vi Tiểu Bảo nói “Không đi không được ạ?”
Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói” Nương nương, mau vào đi thôi, đừng để hoàng Thượng đợi lâu.”
Hừ…Đập vỡ nốt hy vọng cuối cùng của ta rồi, ta cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu hét to “Mình là xấu nữ, còn sợ gì ai nữa!” Tăng thêm can đảm cho mình, cùng lắm khi xảy ra chuyện thì dọa Hoàng Thượng ngất sau đó tìm cách trốn đi là được.
Ok, đã chuẩn bị xong tâm lý, ta đến đây ~~~ “Bịch…”
Bởi vì dùng sức quá lớn để mở cửa nên cả người ta nằm trọn dưới đất. Thảm…thảm quá đi mất thôi!!!!
“Nương nương, sao người lại không cẩn thận như vậy”. Vi Tiểu Bảo vội vàng tiến lên giúp ta.
“Ha ha… có lẽ vân Nhi là quá kích động khi nhìn thấy trẫm rồi.” Hoàng Thượng ngồi cách đó không xa trên chiếc ghế tựa, nhàn nhã thưởng thức cảnh ta quỳ rạp dưới đất, ta oán giận trừng mắt nhìn hắn, đã không hỗ trợ ta lại còn nói khá….
Nhưng mà ta vẫn phải cố gắng mỉm cười nhìn hắn” Đúng ạ, Vân Nhi thật sự rất vui khi gặp Hoàng thượng, ha ha…”
Vẻ mặt Hoàng Thượng nghiền ngẫm nhìn ta “Ông có thể lui ra được rồi, Vân Nhi, lại đây” Hắn vươn tay ra với ta.
Vi Tiểu Bảo nhìn ta một lần, tỏ vẻ muốn ta cẩn thận, ta đương nhiên biết phải cẩn thận rồi. Bây giờ ta chẳng khác gì miếng thịt trên thớt vậy, sao có thể không cẩn thận cho được, từ từ bước về phía Hoàng Thượng.
Vừa thấy ta đến, hắn lập tức kéo ta ôm vào l*иg ngực “Sao thế? Vân Nhi, nàng căng thẳng à?” Nói xong hắn còn ôm ta chặt hơn, “Nàng thơm quá…..”
Ta có cảm giác như máu đều xông hết lên mặt, gần như vậy, thân mật như vậy, hại ta nghĩ đến ngón võ tóm kia, tay lại ngứa ngáy…
“Hoàng Thượng…” Ta bắt đầu nói chuyện không đâu, cầm lấy rượu trên bàn.
“Vân Nhi muốn uống rượu? “
“Nô tì muốn so tài đánh cờ với hoàng thượng” Ta cầm chén rượu, nếu hắn không đồng ý ta sẽ tạt rượu vào mặt hắn, tạt cho hắn choáng luôn.
“Đánh cờ?”
“Đúng vậy, không biết hoàng Thượng có dám không ạ?” Ta cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
“Nếu ái phi muốn đánh cờ trẫm sẽ phụng bồi.”
“Nếu thua sẽ bị phạt rượu.”
“Được, lập tức chuẩn bị bàn cờ đi, trẫm rất mong chờ được lĩnh giáo kỳ nghệ của ái phi.”
Ta lập tức gọi người chuẩn bị bàn cờ vây, so tài cùng Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, đánh cờ vây thật là buồn chán quá, chi bằng ta chơi một loại cờ khác thú vị hơn được không?”
“Được thôi, ái phi muốn đánh cờ gì nào?”
Còn gọi ta là ái phi nữa, như vậy chẳng phải là quá mức thân thiết rồi còn gì, còn ánh mắt không có ý đồ kia nữa, khiến toàn thân ta chợt nổi da gà…….
“Cờ năm quân.”
“Cờ năm quân?”
“Đúng vậy, chỉ cần là năm quân ở cùng một chỗ, mặc kệ là chéo hay thẳng cũng đều thắng.”
Hướng dẫn xong ta còn đánh thử cho Hoàng Thượng xem, “Hoàng Thượng hiểu rồi chứ ạ?”
“Đúng là quy luật hay, trẫm hiểu rồi, bắt đầu đi.” Mắt Hoàng thượng loé sáng.
“Được” ta tràn đầy tự tin ra nước cờ đấu tiên, ta là cao thủ cờ năm quân trên Internet đấy , đánh lần đầu trên mạng vô địch. Hôm nay ngài không thể vượt mặt ta được đâu.
Ván thứ nhất ta lập tức phân thắng bại với hắn, ta thắng, ta mừng thầm nhìn hắn.
Hoàng Thượng mỉm cười nhìn ta, uống cạn chén rượu.
“Khoan đã!” Ta ra tiếng ngăn lại.
“Sao vậy?” Hoàng Thượng khó hiểu nhìn ta, vẻ mặt tươi cười không thay đổi. “Hay là trong rượu có độc?”
“Đương nhiên không phải rồi, ha ha, thϊếp chỉ là cảm thấy uống phạt như vậy không thú vị chút nào, thϊếp có cách phạt rượu hay hơn nhiều.” Ta đổ rượu vào bát rồi đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, “Thế này mới gọi là phạt rượu, một ly nho nhỏ thế kia thì tính làm gì!” ta giả vờ làm nũng, ta cũng không tin ngài không lập tức uống.
“Ha ha… nàng không phải là đang muốn trẫm quá chén đấy chứ?”
“Nếu Hoàng Thượng thắng thϊếp nhất định sẽ uống cho ngài xem.”
“Ha ha… trẫm sẽ không để thua nàng nữa”. Nói xong ngửa đầu uống cạn một hơi, một giọt cũng không còn.
Tửu lượng rất khá, ta thầm tán thưởng trong lòng.
“Bắt đầu ván thứ hai đi.”
“Được thôi”. ta mỉm cười
===================
Mấy canh giờ sau!!!!
===================
Ta trợn mắt nhìn bàn cờ, trời ạ!!!!!!!!!!
Bụng Hoàng thượng là tạo từ cái gì thế không biết? Một đêm chơi cờ, hắn thua sạch cả một đêm, uống một đêm, thế mà một tí biểu hiện say rượu cũng không có, tinh thần phấn chấn của ta rơi xuống, một chút men say cũng không, ta thực hoài nghi thứ hắn uống có phải rượu không nữa, hay là nước sôi? Hắn sẽ không giống người ở trong ti vi nói đấy chứ, có thể dùng nội lực để ép rượu ra ngoài, ta nhìn xung quanh không có chỗ nào ướt cả, hơn nữa hắn không hề đi toilet lần nào, rốt cuộc rượu biến đi đâu hết rồi, ta cố gắng nhìn hắn, muốn tìm câu trả lời nhưng lại chỉ thấy vẻ mặt thoải mái của hắn.
“Hoàng Thượng phải vào triều sớm rồi ạ!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của thái giám, giờ ta đang ở trong này nên không thể ra xem có phải Vi Tiểu Bảo hay không.
“Trẫm biết rồi, xem ra trẫm thực sự rất khó thắng được nàng…” Hoàng Thượng nói xong thoải mái mỉm cười.
Ta khó khăn mỉm cười nói “ Hoàng Thượng nhanh đi vào triều đi, đừng để bị muộn.”
“Nhưng trẫm không muốn xa nàng….”
Không muốn xa? Ngài còn muốn thắng ta chắc? “Hoàng Thượng, thϊếp thấy hơi mệt.”
“Được rồi, nếu ái phi mệt, hôm khác trẫm sẽ lại chơi cờ với ái phi”.
“Dạ, thϊếp mắt đưa Hoàng Thượng.”
“Mắt đưa là gì?”
“Dạ là ánh mắt tiễn đưa Hoàng Thượng.”
“Ha ha… ái phi còn dùng từ ngữ thú vị quá.”
“Hoàng Thượng mau lâm triều đi, đừng để các đại thần chờ lâu!”
“Được, trẫm nên đi đây.” Nói xong còn hôn lên mặt ta một cái, ta lập tức giật nảy mình, người bị hắn ôm có vẻ còn hơi hơi nóng lên.
Hoàng Thượng vừa đi ta lập tức nhảy lên giường, mệt quá, mơ mơ màng màng ngủ.
Không biết qua bao lâu sau, tự nhiên bị một tiếng động đánh thức.
“A… Ma!”
Ma? Ta lập tức bật dậy “Ma ở đâu? Ở đâu hả?” , đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng không một bóng người, tiếng động ấy là từ bên ngoài, ta mang theo ba phần tò mò, bảy phần sợ hãi đi ra cửa, nhìn trên cây sao lại thấy một người!?
Người chết? Ta run sợ nhìn lên người chết trên cây. Sao có thể có người chết trên cây được chứ.
“Hoàng thượng, đó là oan hồn của Lý phi không được siêu thoát đấy ạ.” Chỉ thấy một cô gái nhào vào lòng Hoàng Thượng, bên cạnh còn có một người, là công chúa.
Vẻ mặt Hoàng Thượng ngưng trọng nhìn lên thi thể trên cây, ra lệnh “ Người đâu! Mang thi thể đó xuống.”
Thi thể được từ từ đưa xuống, vài người khác thì kiểm tra, lắc lắc đầu, nói vài câu gì đó với Hoàng Thượng.
“Vân Nhi sao lại ở nơi đó, mau vào phòng đi.” Hoàng Thượng nhìn ta nói.
“A, vâng…” Ta nghe lời bước về phòng, nhưng trong đầu lại nghĩ đến thi thể kia, rốt cuộc đó là ai, hơn nữa ta thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó thì phải.