Hết Mực Yêu Chiều

Chương 22: Kiếp trước

Phương Đông Huyền càng nghĩ càng uất ức, chỉ muốn khóc lớn một trận, nhưng vì kiêng dè còn có người ở đây nên ngại không khóc được.

Một bàn tay đặt lên đầu cô, vuốt ve vỗ về.

Phương Đông Huyền bật khóc ngay lập tức, như thể đã tìm ra cách để trút hết mọi bất mãn trong lòng.

Cô vốn chỉ là một cô gái nhỏ chưa từng trải mùi đời, trong quãng thời gian này, ngoài nỗi đau mất đi người thân sau cái chết của cha, những ngày này bị nhà họ Vạn từ hôn, bị những người hàng xóm thường ngày nhìn có vẻ ôn hòa nói xấu sau lưng, còn bị thím Liễu đến nhà bắt nạt.

Làm sao một cô gái chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài có thể chịu đựng được những điều này?

Nhất là khi cô nhận ra rằng mình đã thực sự trở nên bất lực, thậm chí đến mức chỉ có thể dựa vào một người tốt bụng lại có điều kiện như Lý Thiện.

Cô còn phải làm chỗ dựa, bảo vệ đứa em trai còn yếu đuối hơn cả mình.

Mãi đến hoàng hôn, cô mới trút giận xong, lau nước mắt trên mặt, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác.

Cô len lén nhìn Lý Thiện, vì sợ rằng gã sẽ tỏ ra thiếu kiên nhẫn hoặc sẽ chê cười.

Không ngờ lại thấy trong mắt gã đầy sự nuông chiều và... thâm tình?

Phương Đông Huyền: “...”

Cô ngẩn người một lúc, mặt đỏ ngây, hai tai và cổ cũng nhanh chóng ửng lên.

Thật ra cô không hiểu biết nhiều về mối quan hệ nam nữ, chỉ từng đọc vài cuốn tiểu thuyết tình cảm.

Dù đã bước qua tuổi mười sáu, nhưng dường như cô hiểu biết chậm hơn so với những cô gái khác, đến cả khi xem tiểu thuyết, những lời tâm tình ủy mị trong đó cũng chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng buồn cười mà thôi.

Nhưng lúc này, ánh mắt như thiêu đốt và... chăm chú của Lý Thiện đột nhiên khiến cô hiểu ra.

Những tình tiết rườm rà trong tiểu thuyết cứ như đang biến thành hiện thực.

Cô bắt đầu hoang mang và lo lắng.

Lý Thiện dường như nhận ra được sự bối rối của cô, nhẹ giọng nói: “Về thôi, muộn rồi.”

Cô gật đầu, trên đường trở về chỉ toàn cúi đầu mà đi, thiếu điều chỉ muốn đào cái hố chui vào, để từ nay về sau không còn gặp bất kỳ ai nữa.

Nhất là... Lý Thiện!

Cô không biết mình bị làm sao, cũng không có thời gian để tâm tại sao vừa rồi Lý Thiện lại nhìn cô với ánh mắt đó.

Cô... chỉ cảm thấy rất xấu hổ, như có con thỏ đang nhảy nhót trong tim..

Đường từ trên núi về nhà hơi xa, Phương Đông Huyền đi một mạch xuống núi, cuối cùng mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nhìn thấy cổng sân nhà mình từ xa, Phương Đông Huyền thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm... Anh, anh không phải tiễn tôi nữa, tôi tự về được.”

Lý Thiện không nhúc nhích, cô do dự một hồi, đang định tạm biệt rồi rời đi trước, nhưng lúc này gã lại lên tiếng: “Nghe nói nhà họ Vạn đã từ hôn.”

Cô cắn môi gật đầu: “Ừm.”

Sau một lúc im lặng, môi gã khẽ mấp máy: “Tôi còn chưa lấy vợ, hơn nữa tôi rất có cảm tình với em, em...”

Phương Đông Huyền sửng sốt, vội vàng ngẩng lên ngắt lời gã: “Anh, anh đợi đã! Đừng nói, đừng nói những chuyện như vậy...”

Cô thực sự rất kinh ngạc, theo suy nghĩ của cô, cho dù một người con trai có thích một người con gái thì cũng phải do gia đình quyết định, tìm bà mối đến ngỏ lời kết thông gia.

Làm gì có chuyện... đích thân mở miệng nói thế này chứ?

Cô nghĩ ngợi, thấy gã chắc cũng không phải đang khinh rẻ mình.

Cô chỉ cho rằng gã không hiểu những quy tắc phức tạp này.

“Hay là anh đi trước đi, nhanh, đi nhanh lên!” Phương Đông Huyền hoảng loạn nói, đảo mắt nhìn xung quanh, sợ bị người người khác nhìn thấy.

Lý Thiện thấy cô như thế, đôi mắt vốn lạnh lùng và u ám bỗng mang chút nụ cười hiếm thấy..

Nét mặt gã bỗng trở nên nghiêm túc, hai bàn tay to lớn giữ lấy vai của cô, giọng khẳng định chắc nịch: “Ngoan ngoãn chờ tôi đến hỏi cưới, không được hành động gì lung tung nữa!”

Phương Đông Huyền giật mình.

Gã nhắc lại lần nữa: “Đã nghe thấy chưa? Hứa đi.”

Gã nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của cô, mãi đến khi cô ngây người gật đầu, gã mới buông cô ra.

Bàn tay to lớn của gã nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: Cô bé ngoan.

Sau đó, Lý Thiện quay người.

Phương Đông Huyền nhìn theo bóng dáng cao lớn đang quay lưng về phía mặt trời chiều của gã.

Cô đột nhiên vội vàng hét lên: “Chờ đã!”

Lý Thiện quay lại, nhưng cô lại lắc đầu: “Không có, em chỉ là, chỉ là... muốn chúc anh lên đường bình an.”

Lý Thiện nói: “Cảm ơn.”

Phương Đông Huyền không biết mình bị làm sao nữa, khi Lý Thiện đặt tay lên vai mình, cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Nó thực sự rất quen, một cảm giác dường như đã khắc sâu trong ký ức của cô.

Cùng với cảm giác quen thuộc này, còn có một nỗi sợ khiến người ta ngạt thở!

Nhưng cô không nhớ nổi chuyện này xảy ra khi nào, vì vậy cô nóng lòng ngăn Lý Thiện lại, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng sau khi gã quay lại, ý định này của cô đã tiêu tan.

Ý tưởng này quá vô lý, nếu nói ra có lẽ sẽ bị coi là nói chuyện hoang đường.

Xua tan những suy nghĩ khó giải thích này, cô quay người đi về phía sân nhà mình.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng trong lòng vẫn không thể tiêu tan...

Phương Đông Huyền lòng đầy lo lắng, nhưng cô thậm chí không biết lý do khiến mình lo lắng là gì.

Đi đến cái sân nhỏ của nhà mình, lại nhìn thấy có một người ở trước cửa.

Cậu Vạn?

Cô sững người.

Vạn Ngọc Côn không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi, có lẽ là do cậu đứng dưới gốc cây, bị tán cây che mất, nên vừa rồi cô không nhìn thấy.

Vạn Ngọc Côn cười khổ: “Khi ba tôi nói với tôi rằng cô có liên quan đến Cố Tín Lễ, tôi còn không tin, hóa ra những gì ông ấy nói đều là sự thật.”

Biết rằng cậu Vạn đã hiểu lầm, Phương Đông Huyền định giải thích, nhưng đột nhiên hàng mi run lên, bối rối hỏi: “Cố Tín Lễ là ai?”

Vạn Ngọc Côn chế giễu cười một tiếng: “Còn muốn che đậy sao? Cố Tín Lễ chính là người vừa rồi, tôi tận mắt nhìn thấy các người...”

Cậu không thể nói được nữa, trong lòng vô cùng chua xót.

Không ai có thể hiểu được tình cảm của cậu dành cho cô.

Thực ra, bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại không thể quên được một người chỉ mới gặp vài lần.

Đến nỗi khi ở Bắc Bình cậu vẫn luôn nghĩ đến cô, dù ở khoảng cách xa, nhưng cậu vẫn mua rất nhiều quà mang về, đều là quà dành tặng cho cô.

Nhưng bây giờ cậu cảm thấy mình thực sự có chút ngu ngốc.

Cậu biết nếu không phải vì gia đình, thì còn lâu cậu mới tỉnh mộng với cô gái như con thiên nga trắng này.

Bây giờ sự nhiệt tình đã bị một gáo nước lạnh dập tắt, Vạn Ngọc Côn đã hoàn toàn tỉnh táo, bản thân lẽ ra không nên có những suy nghĩ không thực tế, nhưng cuối cùng cậu vẫn không cam tâm.

Vốn tưởng rằng sau khi trở về, gấp rút xử lý mọi chuyện cả đêm, chỉ vì muốn sớm giải quyết cho xong những chuyện phiền phức để đến gặp cô.

Nghĩ đến việc biết tin nhà mình đã từ hôn, cậu và cha đã cãi một trận lớn, mặc kệ bị người nhà ngăn cấm mà chạy đến đây, cậu làm sao có thể cam tâm đây?

Vạn Ngọc Côn nhìn cô gái trước mặt, đôi mi của cô khẽ lay trong gió, giống như một con bướm đang tung cánh.

Nhìn vẻ bề ngoài, có lẽ cô không phải là kiểu đẹp kinh động lòng người, nhưng cô tuyệt đối là vẻ đẹp không tì vết.

Cậu nghĩ rằng nếu cô sẵn sàng cắt đứt với Cố Tín Lễ, cậu vẫn có thể chấp nhận cô.

Cậu càng thêm chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, nói với cô gái trước mặt: “Huyền à, cô có biết Cố Tín Lễ là người như thế nào không?”

Phương Đông Huyền chớp mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy hoài nghi.

Tại sao Vạn Ngọc Côn lại nói Lý Thiện là Cố Tín Lễ?

Nhưng Vạn Ngọc Côn đã hiểu lầm rồi, nghĩ rằng cô tò mò về nhà họ Cố, nên nói: “Nhà họ Cố là người đứng đầu của thương hội ở Bắc Bình, quyền lực ở Bắc Bình to lớn đến mức hầu như không ai dám đυ.ng đến bọn họ.”

Vạn Ngọc Côn hít một hơi thật sâu: “Còn Cố Tín Lễ là con nuôi của nhà họ Cố, cô có biết tại sao gã có thể trở thành con nuôi của nhà họ Cố không?”

Phương Đông Huyền sắc mặt hơi tái: “Tại, tại sao?”

Vạn Ngọc Côn nói: “Bởi vì gã ta tàn nhẫn, gã đàn ông đó vô cùng xấu xa. Huyền à, dây vào gã ta cô sẽ rất đau khổ, đừng qua lại với gã nữa có được không?”

“Nếu cô đồng ý, tôi có thể cưới cô."

Phương Đông Huyền mặt tái mét, hai tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, cô cảm giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, khó thở, vừa ngột ngạt vừa đau đớn!

Phải mất một lúc lâu sau cô mới định thần lại, nhận ra được Vạn Ngọc Côn đã nói rằng “tôi có thể cưới cô”.

Cô để mình bình tĩnh lại, ít nhất cũng không mất đi lý trí trước mặt người khác, đồng thời giải thích rõ với cậu Vạn.

“Cậu Vạn, Lý Thiện... là Cố Tín Lễ mà anh đã nói đến. Tôi không biết tại sao anh lại gọi anh ấy là Cố Tín Lễ, cũng không biết ai trong các người nói thật ai nói dối, nhưng tôi có thể nói cho anh hiểu rõ rằng tôi và anh ấy vô cùng trong sạch, anh ấy từng cứu tôi cũng đã giúp tôi mấy lần, tôi không có dây dưa gì với anh ấy cả.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, có hơi khàn, nguyên nhân là do vừa rồi đã khóc trên núi.

Nói xong, cô lại trịnh trọng nói tiếp: “Mối quan hệ của tôi với anh ấy hoàn toàn trong sạch.”

“Về phần anh... Nhà họ Vạn mấy người đã từ hôn rồi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn bị hàng xóm dị nghị nữa.”

Cô lễ phép gật đầu với cậu Vạn, sau đó bước vào cái sân nhỏ của nhà mình, đóng cửa sân lại.

Ngoài cửa, cậu Vạn nhìn cánh cửa đóng lại, uể oải thở dài.

... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...

Mặc dù Phương Đông Huyền đã vào nhà, nhưng cô vẫn nhìn ra bên ngoài, cho đến khi nhận thấy cậu Vạn đã rời đi, cô mới yên tâm.

Nhà họ Vạn vô duyên vô cớ từ hôn, nói cô không oán trách là điều không thể nào, nhưng cô không thể trút giận lên người cậu Vạn được, tuy rằng họ đã hứa hôn, nhưng thật ra hai người không thân thiết gì, thì làm sao có thể đổ hết lỗi cho cậu?

Da mặt cô mỏng, không thể làm những chuyện này được.

Đợi những người nên đi cũng đã đi hết, Phương Đông Huyền vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

Khoảng thời gian đó Lý Thiện thường ghé đến ăn cơm tối, vì vậy kỹ năng nấu nướng của cô đã được cải thiện rất nhiều.

Sau khi ăn tối xong, Cẩm Thần vẫn chưa quay về.

Xế chiều dần trở nên lờ mờ, Phương Đông Huyền cau mày, bình thường vào giờ này, Cẩm Thần đã sớm quay lại than đói với cô.

Trẻ con không chịu đói được, nhất là những đứa nghịch ngợm như Cẩm Thần, ở bên ngoài chạy nhảy lung tung, rất nhanh đói.

Cô có chút lo lắng, nghĩ một hồi định ra ngoài đi tìm, nhưng vừa mở cổng sân đã thấy Cẩm Thần từ xa xa chạy về nhà, trên tay còn cầm theo thứ gì đó.

Khi nó đến gần hơn, cô có thể thấy đó là một rổ tre, bên trên rổ tre còn có chút tảo bám vào, từng giọt nước nhỏ xuống đất.

Còn Cẩm Thần cũng ướt sũng.

Phương Đông Huyền vội vã kéo em trai vào nhà, bắt nó cởϊ qυầи áo rồi tự lau người cho thật sạch.

Thời gian này đã sang thu, thời tiết hơi se lạnh, cô sợ em trai ốm, nên chỉ nghĩ muốn nó lau người cho sạch sẽ, cũng không có thời gian hỏi thêm chuyện khác.

Nhưng Phương Đông Huyền dặn dò xong, lấy một quần áo khô trong tủ ra, nhưng lại thấy Cẩm Thần do dự đứng đó không hề cử động.

Cô không khỏi phát cáu: “Còn không mau thay quần áo, bộ em muốn bị bệnh lắm sao?”

Cẩm Thần hiếm khi thấy chị mình tức giận, nhưng nó không hề sợ hãi, ngay cả khi chị của nó nổi giận, cũng không đe dọa được nó.

Cẩm Thần biết rằng chị sẽ không đánh nó như cha, cho nên ngay cả khi cô tức giận, nó không cảm thấy sợ sệt chút nào.

Nó dùng tay nắm lấy góc áo nhỏ, ngượng ngùng nói: “Chị ơi, chị ra ngoài đi em mới cởi, em là con trai mà.”

Phương Đông Huyền ngừng một lát, nhịn không được nở nụ cười, cô thật sự không thể nổi nóng với đứa em này nổi.

“Chị là chị của em, em mới năm tuổi, có cái gì mà không được nhìn.”

Cẩm Thần lại lắc đầu: “Em là con trai, chị, em đã nghĩ kĩ rồi. Nhà họ Vạn không lấy chị, em sẽ lấy chị nha. Sau này em sẽ bắt cá nuôi chị. Trên sông có rất nhiều cá, chị sẽ ăn không hết đâu!”

Phương Đông Huyền thấy sống mũi cay cay, vội quay mặt đi: “Em thay quần áo trước đi đã.”

Mãi cho đến khi cô ra ngoài, “nam tử hán” nhỏ bé Phương Cẩm Thần mới chịu cởϊ qυầи áo ra.

Phương Đông Huyền đi xem rổ tre mà nó mang về, bên trong quả thật là có cá, xem ra cũng khá nhiều, nhưng có điều những con cá đó còn không to bằng ngón tay cái của cô.

Cá nhỏ lìa khỏi nước nên trông rất mệt mỏi.

Phương Đông Huyền tìm một cái chậu, đổ nước vào, rồi thả cá vào đó, đám cá liền bơi lội tung tăng trong chậu.

Thật ra, những con cá này không thể ăn được, nhưng cô vẫn có ý định nuôi chúng.

Có thể nuôi được bao lâu thì nuôi bấy lâu, đây đều là Cẩm Thần vì cô mà nỗ lực bắt chúng.

Sau khi sắp xếp những con có nhỏ xong, cô đi vào bếp đun nước nóng rồi nấu canh gừng, cho Cẩm Thần tắm nước nóng, sau đó uống một bát canh gừng.

Cẩm Thần còn nhỏ, sức đề kháng yếu, dù Phương Đông Huyền đã làm những cách đề phòng này, nhưng vẫn còn chút lo lắng Cẩm Thần bị bệnh.

Mãi cho đến khi đi ngủ Cẩm Thần cũng không có gì bất thường.

Vào buổi tối lúc đi ngủ, Cẩm Thần mang chiếc chăn nhỏ vào phòng chị gái.

Phương Đông Huyền trong tiềm thức trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Cẩm Thần “tự giác” đặt chiếc chăn bông nhỏ lên giường của chị rồi nói: “Chị ơi, xích qua cho em nằm với. Em còn chưa lấy gối qua nữa.”

Vừa nói, Cẩm Đình vừa đặt chăn xuống, quay người muốn rời đi, nhưng lại bị cô giữ lại: “Em muốn ngủ với chị à?”

Cẩm Thần nghiêm túc gật đầu.

“Không được, Cẩm Thần, em đã là một đứa trẻ lớn rồi, em phải ngủ một mình chứ.” Phương Đông Huyền dạy dỗ.

Kể từ khi Cẩm Thần lên ba tuổi, cha đã chia phòng của ông thành hai gian, để ông và Cẩm Thần mỗi người ngủ một gian riêng biệt.

Khi đó, Phương Đông Huyền cảm thấy rất thương em trai, cảm thấy rằng không cần thiết, nhưng cha lại nói: Em của con là con trai, nó cần phải dũng cảm, có trách nhiệm.

Sau đó, cô và em trai dần thích nghi với sự sắp xếp này.

Bây giờ những lời nói của cha vẫn còn ở bên tai, nhưng chúng lại từ miệng chính miệng cô răng dạy Cẩm Thần.

Khi Cẩm Thần nghe chị nói vậy, đưa hai tay chọc vào cái bụng béo của mình, cái mặt nhỏ nghiêm túc, trông giống như người lớn.

Học cái gì hay ghê, chẳng biết là học được từ đâu nữa.

Phương Đông Huyền nhịn không được mà cười, cố gắng tỏ ra là một người chị nghiêm khắc.

Chỉ nghe Phương Đông Huyền nói: “Em nói rồi em muốn cưới chị, Thuyên Tử nói nếu em muốn kết hôn với chị thì phải ngủ với chị, nếu không thì không có kết hôn được!”

Phương Đông Huyền: “...”

Không biết nó đi học lung tung cái gì thế nữa.

Cô đã nói rất nhiều, khó khăn lắm mới dỗ được Cẩm Thần, để nó quay về phòng ngủ.

Cẩm Thần còn nhỏ thế thôi, nhưng tính tình vô cùng bướng bỉnh, nhất quyết muốn cưới chị gái, cuối cùng cũng không chịu hiểu, vẫn cứ nằm lì ở trong phòng không chịu đi.

Cô nói hết lời, cuối cùng nhanh trí nói với nó: “Bây giờ em còn nhỏ quá, chưa có kết hôn được đâu.”

Cẩm Thần hỏi: “Tại sao? Tại sao còn nhỏ thì không được kết hôn?”

Phương Đông Huyền cũng không thể nói lý do tại sao, liền gượng gạo nói: “Em có từng thấy đứa con nít nào đi lấy vợ chưa? Người ta đều là người lớn rồi thì mới được kết hôn.”

Phương Cẩm Thần suy nghĩ một lúc, cảm thấy những gì chị nói rất có lý, chỉ đành ủ rũ ôm chiếc chăn nhỏ quay về.

Còn thầm thề rằng, bản thân phải lớn thật nhanh mới được!

Sau khi Phương Đông Huyền đuổi em trai đi, trong lòng cô cũng âm thầm lập kế hoạch, nên đưa Cẩm Thần đến trường tư thục học rồi, nó đã năm tuổi rồi không thể tiếp tục bỏ bê như vậy được.

Nếu Cẩm Thần cứ tiếp tục như thế này, xuống sông bắt cá hay làm những chuyện nguy hiểm gì khác, nếu xảy ra chuyện gì chắc cô không chịu đựng nổi.

Hơn nữa, trẻ con thích nhất là bắt chước, bây giờ còn nhỏ pha trò thì thấy đáng yêu, nhưng thời gian lâu dần thì sẽ không được.

Mặc dù cô không mong đợi Cẩm Thần có tương lai gì quá mức ngời sáng, nhưng cũng không mong nó trở nên kém cỏi.

... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...

Cô lại mơ một giấc mơ vô cũng kỳ quái, rất giống trước đây đã từng mơ.

Cô biết rõ đó chỉ là mơ, nhưng cô không thể kiểm soát được cơ thể của mình, cơ thể cô đang lơ lửng trên không trung.

Nhưng lần này những gì cô nhìn thấy không phải là ngọn lửa, cũng không phải người đàn ông giống hệt Lý Thiện.

Trong mắt cô... lại chính là bản thân cô?

Cô nhìn thấy một cô gái giống hệt như cô vậy.

Cô gái cõng một gói đồ lớn trên lưng, gói đồ trong có vẻ nặng, dường như muốn đè gãy bờ vai ốm yếu của cô, cô đứng trước cửa sân từ biệt bác Cả, tay dắt theo Cẩm Thần.

Cho đến khi nhìn thấy Cẩm Thần, Phương Đông Huyền mới dám chắc rằng cô gái trong giấc mơ lại chính là mình.

Chỉ là giấc mơ này hơi kỳ lạ.

Cơ thể của cô bay lơ lửng theo cô gái, thấy cô gái đi lên một chiếc xe lừa.

Cảnh tượng ngay lập tức thay đổi, “cô” cùng em trai đứng trước biệt thự phong cách Châu u, người hầu trong biệt thự mắng nhiếc cô, vì không muốn ở đây chịu đựng sỉ nhục, nên cô đã dẫn theo em trai quay người rời đi, hình bóng mạnh mẽ mà lại yếu đuối.

Sau đó trời đổ mưa, Cẩm Thần ngất xỉu trong mưa, “cô” vừa hoang mang lại sợ hãi cầu cứu người qua đường, nhưng không ai để ý đến, tất cả bọn họ đều thờ ơ.

Sau đó, một người ăn xin đến, người ăn xin đã cướp đi hết hành lý của cô.

Cô trở nên túng quẫn, cõng em trai đi khắp nơi tìm kiếm các bệnh viện, hiệu thuốc, thậm chí quỳ gối cầu xin một bác sĩ trong trạm xá, cứu lấy em cô.

Ngay cả khi nhìn cảnh này dưới góc nhìn của một người thứ ba, Phương Đông Huyền cũng cảm nhận sâu sắc sự tuyệt vọng và bất lực.

Tận mắt chứng kiến cảnh em trai chết trong vòng tay mình, cô đau lòng và sợ hãi.

Sợ rằng trên thế giới này cô không còn một người thân nào nữa.

Nhưng lúc này đây lại có bước ngoặt, một người đàn ông đã đưa tay giúp đỡ cô, người đàn ông đó đã giúp em trai cô tìm bác sĩ, giúp cô trả mọi chi phí chữa bệnh.

Mãi đến khi Cẩm Thần hồi phục, bọn họ mới xuất viện.

Trước cửa bệnh viện, cô gái nói với em trai: “May là chúng ta đã gặp được người tốt. Từ nay về sau, chúng ta nhất định phải luôn ghi nhớ ân tình của người đó. Nếu sau này có cơ hội, chúng ta phải dốc hết sức lực báo đáp cho người ta.”

Phương Đông Huyền lơ lửng giữa không trung, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Đây là một sân rất đẹp, dưới đình nghỉ chân có một người phụ nữ mặc sườn xám, đằng sau có thêm hai người hầu.

Người phụ nữ nhìn vào bức tường cao lớn, giọng điệu đầy khao khát: “Không biết bây giờ bên ngoài trông như thế nào. Nghe nói ở thành Bắc Bình mới mở một nhà hát.”

Người giúp việc phía sau nói nhỏ: “Phu nhân, bà đừng nói lung tung, ngài mà nghe thấy sẽ tức giận lắm đó.”

Sóng lưng người phụ nữ cứng đờ, đột nhiên đập vỡ đồ sứ trong tay: “Hôm nay tôi nhất định phải hỏi hắn, rốt cuộc là muốn nhốt tôi đến khi nào!”

Người phụ nữ quay lại, đồng tử của Phương Đông Huyền co rút lại, nhìn rõ khuôn mặt đó.

Đó... đó là khuôn mặt của cô.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng này có khuôn mặt giống hệt cô.

Không khó để nhận ra đây là gương mặt của cô, chỉ là có chút vết tích của thời gian mà thôi.

Lúc này, người phụ nữ tức giận, đẩy hai người giúp việc ra rồi đi về một hướng.

Trong nháy mắt, người phụ nữ đi đến bên cạnh một người đàn ông, tức giận nói điều gì đó với người đàn ông, nhưng thấy gã ta vẫn dửng dưng, cô nhất thời nóng giận vừa đá vừa đánh gã.

Người đàn ông ôm cô vào lòng, để cô làm loạn.

Phương Đông Huyền không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt mờ đi trong mắt cô.

Cuối cùng, người phụ nữ mệt lả người, người đàn ông ôm cô vào giường nhẹ nhàng nói điều gì đó, hình như muốn để người phụ nữ nghỉ ngơi.

Người đàn ông rời đi, người phụ nữ đột ngột chuyển tầm mắt nhìn về hướng Phương Đông Huyền.

Vào lúc đó, Phương Đông Huyền gần như nghĩ rằng người phụ nữ đó có thể nhìn thấy mình.

Chỉ nhìn thấy người phụ nữ thở dài, tiếng thở dài này ẩn chứa rất nhiều sự không cam lòng và cô đơn, rồi người phụ nữ cất tiếng.

Lần này, Phương Đông Huyền nghe thấy giọng nói của cô.

Nghe thấy đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ mở, cô ấy nói: “Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Cố Tín Lễ nữa, cũng sẽ không trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg nữa.”

Trái tim của Phương Đông Huyền run lên, như thể một sợi chỉ trong đầu cô bị đứt ra!

Cô ôm lấy l*иg ngực.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, là một trận lửa lớn.

Vẫn là cái sân nhỏ này, nhưng lúc này đã bị lửa bao vây, ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng mọi thứ.

Cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc, Phương Đông Huyền cúi đầu xuống, nhìn thấy ngọn lửa gần như thiêu rụi chân mình, khiến đầu cô vô cùng đau đớn, rất nhiều mảnh vỡ cùng kéo đến một lúc!

... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...

“Á!”

Cô đột nhiên mở mắt ra!

Dưới ánh trăng, cô nhìn mọi thứ trong căn nhà đổ nát, phải mất một lúc lâu cơ thể của cô mới có thể thả lỏng.

Cô đã nhớ ra rồi.

Cô đã nhớ lại tất cả mọi thứ, về những chuyện ở kiếp trước.

Giấc mơ vừa rồi không phải là mơ, nó là những mảnh vụn về kiếp trước của cô, giấc mơ ngột ngạt đó...

Cái quá khứ khiến cô chết không nhắm mắt đó...

“Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại Cố Tín Lễ nữa, cũng sẽ không trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg nữa...”

Cô khẽ thì thầm.

Nếu có kiếp sau...

Bây giờ chính là kiếp sau của cô, ông trời đã cho cô cơ hội, để cô cầu xin người đàn ông đó, Cố Tín Lễ... cũng là Lý Thiện.

May mắn thay, mọi thứ vẫn còn chưa muộn, mối quan hệ sai trái giữa cô và Cố Tín Lễ vẫn chưa bắt đầu... Thật may mắn!

“Cốc cốc.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng hòa tấu của chim chóc và côn trùng, tiếng gõ cửa từ bên ngoài hiện lên rất rõ ràng.