Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 312: Động tình

Nụ hôn của Quân Mặc Hàn mang theo sự quyến rũ chết người. Phong Tố Cẩn lập tức bị mê hoặc.

Không biết từ lúc nào, tay cô đã không tự chủ được mà ôm lấy cổ Quân Mặc Hàn.

Dưới nụ hôn mãnh liệt của anh, toàn thân Phong Tố Cẩn mềm nhũn, tê dại, mơ hồ không nhịn được mà phát ra âm thanh: "Đừng, Mặc Hàn, a~"

Âm thanh Phong Tố Cẩn mềm mại vô lực, êm ái như tiếng đàn, nghe vô cùng câu dẫn, rơi vào trong tai Quân Mặc Hàn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn thân anh đau đớn, chỉ muốn lập tức nuốt người trong ngực vào bụng.

Quân Mặc Hàn cảm nhận được tình cảm nóng bỏng đang tuôn trào trong cơ thể, vô cùng nồng đậm, nóng bỏng như dung nham.

Anh luôn kiêu ngạo về năng lực tự kiềm chế của mình nhưng khi đối mặt với Phong Tố Cẩn, thứ năng lực ấy hoàn toàn vô dụng.

Anh cố gắng chịu đựng, kiềm chế bản thân, thế nhưng tình cảm và sự yêu thương đối với cô dâng lên, anh ý thức được mình sẽ bộc phát thú tính.

Quân Mặc Hàn hôn lên cánh môi Phong Tố Cẩn, muốn nuốt hết âm thanh của cô vào.

Sau đó, anh kéo chiếc khăn qua, che mắt Phong Tố Cẩn.

"Mặc Hàn" Giọng nói của cô mềm mại, không rõ ràng lắm.

"A Cẩn, ngoan, nghe lời, đừng bỏ ra".

Một tay anh giữ lấy hai tay Phong Tố Cẩn, không để cô bỏ chiếc khăn ra.

Anh không muốn để cô nhìn thấy bản thân điên cuồng như vậy. Anh không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng bộc phát thú tính của mình.

Mặc dù biết cô luôn làm anh ngạc nhiên, sẽ không sợ những chuyện ấy. Nhưng anh vẫn không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Bởi vì yêu nên mới lo lắng.

Anh cởϊ qυầи áo của Phong Tố Cẩn, lật người cô lại. Khi thấy những vết thương chằng chịt sau lưng cô, trái tim anh đau nhói, như bị dao cắt.

Ánh mắt Quân Mặc Hàn run lên, trong ánh mắt như chứa một thứ ánh sáng âm u mờ nhạt .

Anh coi những vết thương này đều là do hội Báo Xanh và người nhà họ Thanh gây ra, ánh mắt lóe lên một tia hung ác rồi biến mất.

Cũng may, không biết Lục Vân Xuyên cho Phong Tố Cẩn dùng loại thuốc nào, vết thương sau lưng cô đã đỡ hơn.

"A Cẩn, A Cẩn của anh."

Giọng Quân Mặc Hàn nhẹ nhàng, hôn lên lưng Phong Tố Cẩn từng chút một, trìu mến và dịu dàng, trong giọng nói mang theo tình cảm nồng nàn và hương vị đau khổ.

Đôi mắt Phong Tố Cẩn bị che kín, các giác quan trên cơ thể ngày càng mẫn cảm hơn. Cô cảm nhận được rõ ràng đôi môi mỏng của anh chạm vào làn da cô, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến phát run, còn khiến người ta run rẩy hơn dòng điện.

"Mặc... Mặc Hàn"

Cơ thể cô đã động tình, muốn lật người lại gần Quân Mặc Hàn nhưng hết lần này đến lần khác, anh chỉ ôm sau lưng cô, hôn cô.

Kiểu tra tấn như thế này, cô không chịu nổi, hai chân liên tục cọ vào ga trải giường, miệng phát ra âm thanh động lòng người.

Quân Mặc Hàn không cố ý tra tấn Phong Tố Cẩn, anh chỉ muốn yêu thương cô nhiều hơn nữa.

Nhưng anh không có cách nào biểu đạt sự đau lòng nên chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để cô cảm nhận tình yêu và nỗi đau của anh.

Quân Mặc Hàn che giấu làn sóng cuồn cuộn trong lòng mình, dành cho Phong Tố Cẩn những điều tốt đẹp nhất.

Anh không để ý đến cảm nhận của mình nhưng lại muốn A Cẩn cảm thấy suиɠ sướиɠ trên người anh.

Thế nhưng, tâm tư của anh, sao Phong Tố Cẩn có thể cảm nhận được? Cô bị giày vò, khóc không thành tiếng: "A~, anh cố ý giày vò em, anh đúng là đồ xấu xa."

Quân Mặc Hàn cắn lên vành tai Phong Tố Cẩn, một tay khống chế hai tay Phong Tố Cẩn, một tay khác đang "châm lửa".

Nghe thấy tiếng cô khóc nức nở, trái tim anh giống như bị đâm một nhát.

Anh thở dài. Yêu sâu đậm như vậy, cô muốn cái gì, anh sẽ cho ngay, bây giờ chỉ có thể tiếp tục chăm sóc cô ngày càng tốt hơn.