—
Sau khi Phong Tố Cẩn nói xong những lời này, trong nháy mắt, bầu không khí như lặng ngắt, quả thực quá yên tĩnh, khiến hơi thở lập tức có phần nghẹn lại.
Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy trong không khí có hơi thở bị kìm nén. Cô thực sự có một sự thôi thúc muốn rời đi nhưng vẫn cứng đầu kiên trì ở lại đây.
Một lát sau, Nạp Lan Vân Thanh mới lên tiếng, buồn bã nói: "Đúng vậy, em sẽ không hận anh, chỉ biết quên đi mọi thứ."
Giọng nói của Nạp Lan Vân Thanh mang theo tiếng thở dài ưu tư, mơ hồ hoảng hốt, khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc của hắn.
Phong Tố Cẩn đã trải qua những chuyện trong quá khứ, chắc chắn sẽ không tự mình đa tình, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Nạp Lan sư huynh đã đưa quản lý Chu và Trâu Như Đan đi đâu rồi?"
Nạp Lan Vân Thanh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt tối tăm, thâm trầm, giam Phong Tố Cẩn lại: "Vì sao lại làm như vậy?"
Phong Tố Cẩn ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: "Không có lý do gì cả, chỉ muốn làm như vậy thôi."
"Tố Cẩn, em biết tính tình của anh mà. Anh cũng không có thể nào nói cho em biết tình hình của họ."
Phong Tố Cẩn nghe thấy những lời này, trái tim cô nổi lên một tia gợn sóng. Cô kiên định nói: "Nạp Lan sư huynh, làm ơn hãy gọi tôi là Phong Tố Cẩn."
Nạp Lan Vân Thanh không nói lời nào, cứ lặng im nhìn Phong Tố Cẩn như vậy.
Phong Tố Cẩm lưỡng lự rồi mới quyết định phân tích tình huống trong lòng, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Việc tôi bị đuổi học năm đó là do Hạ Tư Tuyền đứng sau sắp đặt. Các người có thể không tin, nhưng tôi sẽ không để Hạ Tư Tuyền được thoải mái. Người cô ta để ý nhất chính là anh, nếu để cô ta biết ở bên cạnh anh có người phụ nữ khác, hiển nhiên cô ta sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Lời của Phong Tố Cẩn vô cùng chân thật. Cô cũng không biết Nạp Lan Vân Thanh có tin hay không.
"Tố Cẩn, mỗi khi nói dối, tai em sẽ hồng."
"Tôi không nói dối!"
"Một khi đã như vậy, vì sao không phải em mà là người khác. Em tự mình thử, không phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy nhiều hơn sao?"
Phong Tố Cẩn cắn chặt răng, cô biết hắn sẽ không tin.
"Tôi đã kết hôn, có chồng, có người tôi quan tâm, tôi sẽ không phản bội anh ấy, cả thể xác lẫn tinh thần."
Nạp Lan Vân Thanh vẫn luôn bình tĩnh thong dong nhưng lúc này, bàn tay đang cầm chén trà bỗng siết chặt. "Quân Mặc Hàn?"
"Đúng vậy, là anh ấy".
"Sợ anh gây bất lợi cho cậu ta?"
Phong Tố Cẩn cảm thấy áp lực ùa tới. Nạp Lan Vân Thanh từng dẫn dắt cô, chắc chắn hiểu tính cách của Phong Tố Cẩn, hiển nhiên hắn đã nhìn thấu tâm tư của cô.
"Tôi muốn tổ điều tra đặc biệt của các anh rời khỏi Bắc Quyền Thành, không được động tới anh ấy."
Nạp Lan Vân Thanh thở dài, nhìn Phong Tố Cẩn bằng ánh mắt có phần phức tạp, "Tố Cẩn, nếu đây là mong muốn của em, anh sẽ đồng ý, chỉ có điều..."
Phong Tố Cẩn cảnh giác. Sao Nạp Lan Vân Thanh lại có thể dễ nói chuyện như thế được?
"Trâu tiểu thư đã làm việc không nên làm, cô ta chết rồi."
Phong Tố Cẩn giật mình, đột nhiên đứng dậy: "Sao anh có thể làm vậy? Anh đã gϊếŧ cô ấy?"
"Tố Cẩn, nếu em muốn làm chúa cứu thế của tất cả mọi thứ, bản thân em phải trở nên mạnh hơn, người khác sẽ không thể làm tổn thương em. Nhớ kỹ lời của anh."
Sau khi rời khỏi Ngự Cung trong trạng thái mơ màng, Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy cả thân kiệt sức. Những lời Nạp Lan Vân Thanh nói vẫn văng vẳng bên tai cô.
Chẳng lẽ năm đó, Hạ Tư Tuyền có thể đối xử với cô như vậy chỉ bởi cô không đủ mạnh sao?
Ha ha!
Cô nỗ lực thi đại học, cố gắng học thiết kế nhưng vẫn bị đuổi học, vì cha và em gái mà nỗ lực kiếm sống nhưng đi khắp Bắc Quyền Thành cũng không tìm được công việc phù hợp.
Những vất vả, đau đớn ấy, có ai hay?
Cô tới quán bar Dạ Quang, uống từng ngụm từng ngụm rượu, trong đầu hiện lên những năm kiên trì không dễ dàng ấy, cả những ký đã cố quên đi cũng trào dâng.
Thứ hiện lên cũng chỉ là ký ức cô độc đã qua, tiếp tục đeo bám lấy. Có những ký ức này, cô càng có thêm động lực quan tâm, chăm sóc những người mình yêu thương. Nhìn thấy bóng dáng họ, lòng cô lập tức trở nên ấm áp.