Ái Dục Giao Triền

Chương 15: Nước gừng rót Huyệt, đi trên dây kết căng nứt Huyệt dâm.

"Chừng nào ông xã mới trở về vậy, đi mua đồ ăn cũng không gọi em, hừ!" Diệp Húc Du nhàm chán ngồi trên ghế sô pha xem TV, trong lòng tức giận Mặc Sĩ Chính.

"Leng keng leng keng"

"Sao tới bây giờ anh mới trở về chứ?" Diệp Húc Du bay nhanh tới mở cửa.

Nhân viên chuyển phát nhanh ngơ ngác nhìn chằm chằm người trước mặt, người này chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, quần cũng không mặc, nửa thân dưới trần trụi, vạt áo khó khăn lắm mới che được đến bắp đùi.

Đôi tròng mắt của nhân viên chuyển phát cơ hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt dán đến cặρ √υ' cỡ lớn kia. Hai cái đầṳ ѵú bự đỉnh lên quần áo tạo ra độ cung mềm mại, giống hệt như Diệp Húc Du, nhu thuận lại mị hoặc.

Mà tất cả những thứ này đều tỏ rõ người đẹp vυ' lớn trước mặt này không có mặc áo ngực! Thật con mẹ nó da^ʍ!

Mặc Sĩ Chính vừa ra khỏi thang máy đã thấy được hình ảnh làm cho hắn giận sôi này, cho dù sau khi Diệp Húc Du nhìn thấy không phải là ông xã nhà mình thì đã lập tức đóng cửa lại, nhưng bộ dáng quần áo mỏng manh ra mở cửa của cậu đều rơi vào trong mắt Mặc Sĩ Chính.

"Đệch!" Diệp Húc Du nhịn không được nổi da gà, nghĩ đến ánh mắt của cái người ngoài cửa nhìn mình, cậu cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong lòng hối hận tại sao lại không nhìn qua mắt mèo trước.

Lúc này ngoài cửa, "Cút!" Vẻ mặt Mặc Sĩ Chính tối đen giống như là đang muốn gϊếŧ người, nhân viên chuyển phát bị dọa, vội vàng ôm hàng chạy mất.

"Đồ đê tiện! Rõ ràng anh đã nói là không được tùy tiện mở cửa! Hai cái đống thịt vυ' này cũng sắp muốn phác vào trên người người ta rồi, có phải tiếp theo em còn muốn dâng cái l*и nát kia của em cho người ta xem không hả?"

Mặc Sĩ Chính vừa vào cửa đã túm cái vυ' của Diệp Húc Du ra khỏi áo sơ mi rồi tát lên mấy cái vυ', bị đánh lay động mãnh liệt ở trước ngực, nước sữa giàn giụa.

Diệp Húc Du biết Mặc Sĩ Chính đã thấy được chuyện vừa rồi.

"Ông xã, thật xin lỗi." Diệp Húc Du thuận theo chịu đựng đau đớn, thừa nhận Mặc Sĩ Chính trừng phạt, rõ ràng ông xã đã từng nói với cậu, lúc hắn không có ở đây không được tùy tiện mặc như vậy mở cửa cho người khác, nhưng chính mình lại như thế.

"Vào phòng chờ!"

Mặc Sĩ Chính lấy ra sợi dây thừng mà trước giờ hắn vẫn không nỡ dùng trên người Diệp Húc Du, cột vào hai đầu bên trong phòng, lại đem gừng mới mua hôm nay ép thành nước bưng vào phòng.

Diệp Húc Du bị Mặc Sĩ Chính trực tiếp đè trên mặt đất bẻ l*и ra, dưới tình huống không có chút bôi trơn nào dùng cái phễu trực tiếp cắm vào lỗ l*и nhỏ hẹp, đâm thẳng vào tử ©υиɠ rót nước gừng vào.

Cuối cùng dùng một khối gừng thật to lấp kín, còn có vách thịt trong c̠úc̠ Ꮒσα cũng bị nước gừng lấp đầy, bị nút bịt chặn lại, c̠úc̠ Ꮒσα không có bôi trơn bị căng nứt ra, chảy ra vài giọt tơ máu.

Trong cơ thể nóng rát đau đớn, nước gừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ da^ʍ và thịt non, đặc biệt là c̠úc̠ Ꮒσα đã bị căng nứt, bị nước gừng cay độc ăn mòn miệng vết thương.

Diệp Húc Du bị nước gừng cay đến chảy nước mắt không ngừng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng trước nay chưa từng thấy của Mặc Sĩ Chính, cậu không dám xin tha, thậm chí không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng hạ thể đau nhức, yên lặng rơi lệ.

"Tự mình ngồi lên dây thừng đi qua đây, nếu nước gừng bị chảy ra một giọt nào, anh sẽ lột sạch em rồi ném ra bên ngoài."

Diệp Húc Du sợ hãi nhìn một đám nút kết phía trên dây thừng, khuôn mặt vốn đã đau đến trắng bệch càng thêm tái nhợt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mặc Sĩ Chính trong lòng nổi lên một chút ủy khuất, chân tay run rẩy bước lên dây thừng.

Dây thừng cao đến eo Diệp Húc Du, lúc cậu cưỡi lên hoàn toàn bị siết chặt lỗ l*и, lúc bước đi làm cho thịt l*и và c̠úc̠ Ꮒσα cọ xát thật mạnh lên dây thừng thô ráp.

Nút kết thô to trên dây thừng đâm thọc thịt da^ʍ và c̠úc̠ Ꮒσα, vách thịt non mềm trong thân thể bị nước gừng ăn mòn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nóng rát đau đớn, thịt non bên ngoài bị dây thừng cọ xát, Mặc Sĩ Chính lại không nói lời nào làm lơ cậu, nước mắt trong mắt Diệp Húc Du không ngừng rơi xuống.

Đi đến cái nút kết thứ nhất, Diệp Húc Du nhìn cái kết vô cùng thô to, căn bản là không nhấc chân nổi, hai cẳng chân như muốn nhũn ra.

Mặc Sĩ Chính rút thắt lưng ra quất vào trên lưng Diệp Húc Du, tấm lưng gầy yếu lập tức sưng lên, xuất hiện một vết đỏ hồng.

"A!" Diệp Húc Du bị đánh lảo đảo bước về phía trước một bước.

"Đi!"

Diệp Húc Du sợ lại bị đánh, vội vàng đi tới trước, miếng gừng hoàn toàn bị đẩy vào trong l*и da^ʍ, nút kết cũng vọt vào trong miệng l*и.

Cái động mềm hồng hồng chậm rãi bao bọc lấy nút kết, cửa l*и vốn nho nhỏ bị căng lớn đến cực hạn, mấy cộng lông trên nút kết ma xát l*и da^ʍ, miệng vết thương bị nước gừng bao vây, đau đớn không thôi.

"Hức hức... đau quá... ông xã... em đau quá..."

Diệp Húc Du đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, cậu nhìn Mặc Sĩ Chính, hy vọng hắn có thể an ủi cậu, Mặc Sĩ Chính lại giống như không nhìn thấy, giơ thắt lưng lên làm bộ muốn đánh cậu.

Diệp Húc Du tuyệt vọng đi về phía trước, l*и non vừa thoát ra khỏi nút kết đã có chút không khép được.

Một ít thịt mềm trong vách l*и cũng bị lôi ra mềm mãi rũ xuống ở bên ngoài, bị Diệp Húc Du cọ lên dây thừng kéo về phía trước, lưu lại vết máu nhàn nhạt.

Chờ tới khi đi đến chỗ nút kết lớn nhất Diệp Húc Du nhón chân đi, muốn tận lực không đυ.ng tới nó, nhưng Mặc Sĩ Chính lại đi tới, một phen đè cậu đến cái kết to nhất kia, nút kết thật lớn nháy mắt phá vỡ cái lỗ l*и non nớt, làm cho thịt l*и cũng bị lôi đi vào.

Miệng l*и bị xé rách càng rộng, vết máu đỏ sậm chảy xuôi ra, lượng lớn nước gừng thấm vào miệng vết thương, Diệp Húc Du đau đến cái đầu muốn nứt.

"A a a! Chịu không nổi... ông xã... em không dám nữa... ông xã... a a a!! Muốn chết! Ông xã, ông xã..."

Diệp Húc Du phát ra tiếng khóc kêu gần chết, trái tim Mặc Sĩ Chính đau đớn không chịu nổi, cơ hồ sắp hít thở không thông, nhưng mà lần này nếu không khiến cho cậu đau thì lần sau cậu sẽ còn tái phạm, nếu lỡ đâu gặp phải người xấu, Mặc Sĩ Chính không dám tưởng tượng đến hậu quả.

"Tiếp tục đi." Mặc Sĩ Chính cố nén ý muốn an ủi, lạnh như băng ra lệnh.

Diệp Húc Du đầy mặt nước mắt nước mũi mang theo cái l*и rách nát đi về phía trước một bước. Hỗn hợp máu, dịch l*и và nước gừng thấm ướt dây thừng.

Đi đến điểm cuối cùng, Diệp Húc Du thoát lực ngã xuống trên mặt đất cậu tuyệt vọng chờ đợi đau đớn kéo tới nửa đường lại được kéo vào một cái ôm ấm áp bị bàn tay ấm nóng không chút nào ghét bỏ ôn nhu chà lau nước mắt và nước mũi.

"Được rồi, kết thúc rồi, bảo bối đừng khóc ông xã ở đây, không có việc gì, không có việc gì."

"Vừa rồi anh đều không để ý tới em, em rất sợ anh không cần em nữa. Em đau quá, ông xã..." Dưới giọng nói ôn nhu mềm nhẹ của ông xã, Diệp Húc Du càng thêm ủy khuất.

"Sao anh có thể không cần bảo bối chứ, ngoan nào sờ sờ sẽ không đau nữa." Mặc Sĩ Chính duỗi tay lấy nút bịt và miếng gừng xuống, để cho nước gừng chảy ra.

"Ưʍ... đau quá..."

"Ông xã mang em đi rửa l*и nhỏ rồi thoa thuốc cho em, lập tức sẽ không đau nữa, ngoan nhé bảo bối."

Diệp Húc Du mềm mại nằm trong ngực hắn gật gật đầu, Mặc Sĩ Chính đau lòng hôn mái tóc của cậu.

Buổi tối, Diệp Húc Du bị mùi hương thơm nức của cơm làm tỉnh lại, muốn xuống giường đi ra ngoài tìm Mặc Sĩ Chính, nhưng ngồi dậy thì l*и da^ʍ lại bắt đầu đau nhức, Diệp Húc Du hít hà một hơi gian nan bước tới phòng bếp.

"Bảo bối, sao em lại ra đây? Mau ngồi xuống, vết thương trong l*и non của em còn chưa có bớt mà."

"Ngồi xuống sẽ đau." Đôi mắt Diệp Húc Du trông mong nhìn Mặc Sĩ Chính.

"Lần sau còn dám nữa hay không?"

"Không dám mà ông xã."

"Ừ, ngoan."

Mặc Sĩ Chính từ sau lưng ôm cậu ngồi trên ghế, tách đùi cậu ra đặt trên bàn cơm không cho lỗ l*и đυ.ng tới bất cứ thứ gì.

"Có đỡ hơn chút nào không bảo bối?"

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."

Hai người lại dính chặt lấy nhau, anh đút em, em đút anh ăn xong bữa cơm này.