Mấy ngày nay Diệp Húc Du rất khổ sở, nguyên nhân chủ yếu là vì sắp nghỉ đông rồi, vậy là rất lâu cậu sẽ không được gặp Mặc Sĩ Chính.
Còn có một nguyên nhân khác là do vυ' cậu đau, hai đống thịt vυ' bắt đầu từ ngày hôm qua vẫn luôn trướng đau sưng cứng.
"Ông xã... Vυ' đau quá, có phải nó bị hư rồi hay không..." Hai mắt Diệp Húc Du tràn đầy nước mắt nhìn Mặc Sĩ Chính.
"Bảo bối đây là muốn chảy sữa cho ông xã uống đấy, về sau em chính là bò sữa nhỏ của ông xã..." Vẻ mặt Mặc Sĩ Chính hưng phấn lau nước mắt cho Diệp Húc Du, đùa giỡn cậu.
"Nhưng mà nó đau quá à..."
"Không sao, ông xã thông vυ' cho em thì sẽ không đau nữa."
Thế là Diệp Húc Du bị cột vào trên ghế, giống như phụ nữ sinh con mà thông vυ' chảy sữa, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ lên.
Mặc Sĩ Chính lấy một cái bao tay y tế mang vào, đôi bao tay này cũng không phải là loại bao tay bình thường. Bên ngoài có vô số đinh nhọn, mỗi một cây đinh chắc cũng dài tới khoảng 5 mm, rập rạp chằng chịt.
Tuy rằng đầu đinh thoạt nhìn rất bén nhọn nhưng kỳ thật lại là đinh cao su, có thể mang đến cho người bị đánh đau đớn kịch liệt để đạt tới trình độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt vυ', lại không đến nỗi bị thương đổ máu.
Diệp Húc Du chỉ nhìn vào đôi bao tay trên tay Mặc Sĩ Chính thì đã có thể tưởng tượng được lúc nó đánh vào trên thịt vυ' thì có bao nhiêu đau đớn, trong lòng nổi lên sợ hãi nhè nhẹ, nhưng càng thêm chờ mong, núʍ ѵú vốn mềm mại dưới tưởng tượng của Diệp Húc Du càng thêm cứng ngắc.
Đầu tiên, Mặc Sĩ Chính phân biệt cầm lấy hai cái vυ' xoa bóp, đầu đinh nhòn nhọn cơ hồ muốn chọc thủng thịt vυ', cái vυ' tròn trịa bị niết đến biến hình, trong mắt Diệp Húc Du đã nổi lên nước mắt, môi đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu rên thống khổ.
"Ưʍ... a a... vυ' đau quá..."
"Đau là tốt rồi, càng đau càng tốt!" Trong mắt Mặc Sĩ Chính hiện lên hưng phấn.
Không có bất kì nhắc nhở trước nào, Mặc Sĩ Chính đột nhiên giơ tay tát một cái thật mạnh lên hai đống thịt vυ' bự trước ngực Diệp Húc Du, trong nháy mắt sóng vυ' dập dềnh, sóng gió mãnh liệt.
Đầu đinh khảm sâu vào trong thịt vυ', theo phương hướng quất đánh của Mặc Sĩ Chính mà kéo ra xa, trên cặρ √υ' trắng như tuyết lập tức hiện ra từng vệt đỏ đan xen.
"A! Đau..." Cái vυ' vốn đã sưng to vừa chạm đã đau, huống chi bị quất đánh như vậy, độ đau đớn vẫn hơn xa Diệp Húc Du tưởng tượng.
Cậu nhịn không được duỗi tay muốn sờ sờ bộ ngực đang đau nhức, nhưng tay đã sớm bị trói lại, chỉ có thể cố gắng tiếp nhận đau đớn liên tiếp không ngừng, không cách nào phản kháng.
Mặc Sĩ Chính sẽ không nương tay, vệt đỏ giống như tơ máu kia càng khơi dậy du͙© vọиɠ bạo ngược trong lòng hắn, bàn tay không ngừng tát đánh lên thịt vυ', mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt.
"A a a! Ưʍ... Đau... Khụ khụ...".
Diệp Húc Du đã khóc đến mức không nói nên lời, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ đau đớn không ngừng duỗi cao phần eo, cái đầu không nhịn được mà lay động muốn thoát khỏi loại đau đớn muốn chết này.
Nhưng bộ ngực dựng thẳng càng thêm thuận tiện cho Mặc Sĩ Chính quất đánh, hắn biết nếu bây giờ dừng lại sẽ không cách nào tiến hành bước tiếp theo, như vậy thì cái vυ' sẽ không chảy sữa được, sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Diệp Húc Du, làm cậu càng khó chịu.
Cặρ √υ' màu trắng bị bàn tay đánh đập, vệt đỏ nhè nhẹ bao trùm khắp bộ ngực tái nhợt, hiện ra sắc thái yếu ớt diễm lệ.
Cuối cùng Mặc Sĩ Chính dừng quất đánh, Diệp Húc Du cho rằng đã kết thúc, thở dài nhẹ nhõm một hơi, phần eo mềm xuống.
Mặc Sĩ Chính lại dùng hổ khẩu bóp chặt bầu vυ', làm cho thịt vυ' tràn ra ngoài, giống như một cái hồ lô.
Một cái tay khác lại đấm xuống đầṳ ѵú, đầu đinh hung hăng cắm vào lỗ vυ' khép kín.
"A a a! Đừng đánh... đau chết mất..."
Diệp Húc Du vốn đã bị tát đánh đến vô lực, giống như một con cá chết, bây giờ lại bị cảm giác đau đớn thống khổ thật lớn đánh thức, phát ra tiếng rêи ɾỉ kêu khóc bén nhọn.
Nhưng tiếng khóc lần này tựa hồ mang theo một tia vui thích, lỗ vυ' vẫn luôn bị tắc nghẹn bị đinh đâm vào thọc mở, làm cho Diệp Húc Du trong cơn đau đớn dâng lên kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ, giống như đi trong sa mạc khô héo uống được một ngụm nước, làm người ta nhịn không được say mê.
Mặc Sĩ Chính cũng phát hiện sự khác biệt này, thế là chuyên chú đấm đánh đầṳ ѵú đã cứng như đá, trong khi Diệp Húc Du thét chói tai, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ và lỗ l*и cũng đồng thời cao trào một lần lại một lần.
Bộ ngực bị bạo ngược lăng nhục làm cho hạ thể cậu dính nhớp một mảnh, quả nhiên là trời sinh bị đàn ông đυ., Diệp Húc Du hạ tiện tưởng tượng.
Hai cái vυ' bị đánh đến sưng đỏ mềm mại, cho đến khi bên trong bầu vυ' đã không còn trướng lên nữa, Mặc Sĩ Chính biết đã có thể tiến hành bước tiếp theo.
Hắn lấy ra mấy cây gậy mát xa mini, cái nhỏ nhất ước chừng có 2mm, mà cái lớn nhất cơ hồ cũng phải to cỡ ngón út.
Lỗ vυ' bị Mặc Sĩ Chính dùng hai ngón tay tàn nhẫn banh ra, gậy mát xa nhỏ nhất bị đâm vào không hề có ngăn trở, truyền ra đau đớn xé rách.
Gậy mát xa điên cuồng chấn động trong lỗ vυ', ngứa ngáy khó nhịn, nhưng Diệp Húc Du vừa mới thích ứng với cây mát xa này đã bị thay một cây khác càng to hơn, mấy căn sau đó cũng là vừa thích ứng đã bị thay thế, lỗ vυ' bị khuếch trương càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, căn mát xa mà Mặc Sĩ Chính chờ mong nhất cũng bị cắm vào trong lỗ vυ' rộng mở của Diệp Húc Du, cây gậy này thậm chí biến hóa phương hướng đâm thọc thịt bên trong.
"Ưʍ... thật thoải mái..."
"Còn có thể thoải mái hơn đó, có muốn hay không?" Mặc Sĩ Chính hướng dẫn Diệp Húc Du nói ra đáp án mà mình muốn.
"Muốn... Muốn càng thoải mái..."
Mặc Sĩ Chính lấy ra một cái điều khiển từ xa mini, ấn xuống chốt mở.
"A! Thật ngứa..." Diệp Húc Du cảm thấy có một trận ngứa ngáy kỳ quái khuếch tán trong toàn bộ bầu vυ', kɧoáı ©ảʍ kì dị làm cho lỗ l*и chảy ra một lượng lớn nước da^ʍ.
"Ưʍ... còn muốn... muốn..."
Mặc Sĩ Chính lại ấn xuống một cái nút, bộ ngực Diệp Húc Du tê dại mang theo đau đớn, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như bị điện giật.
Điện giật! Diệp Húc Du bị dọa đến mở to hai mắt.
"Không, đừng mà... sẽ... sẽ bị giật chết... đừng..." Giọng nói Diệp Húc Du run rẩy nhìn Mặc Sĩ Chính nỉ non.
"Hử, là do chính em nói muốn, bây giờ không thể hối hận đâu."
Mặc Sĩ Chính lại như băng cự tuyệt Diệp Húc Du, cũng tăng lớn dòng điện, hắn biết mức độ này sẽ không thương tổn bảo bối nhà mình.
Nhưng hắn lại ác ý không nói cho Diệp Húc Du, hắn chính là thích bộ dáng bị đau đến sướиɠ dưới sự khống chế của hắn.
"Cầu xin anh, đừng mà... A a a!"
Nếu vừa rồi còn có kɧoáı ©ảʍ tê dại, bây giờ cũng chỉ dư lại đau đớn bén nhọn, hơn nữa thái độ của Mặc Sĩ Chính lại lạnh như băng.
Diệp Húc Du không thể khống chế mà thanh khóc kêu, nước mũi nước mắt tràn đầy, mái tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.
Người yêu yếu ớt bị khống chế dưới bàn tay của mình, không thể phản kháng, chỉ có thể cầu xin chính mình, trong phòng tràn ngập tiếng khóc kêu tuyệt vọng của người yêu, du͙© vọиɠ khống chế biếи ŧɦái của Mặc Sĩ Chính đạt được thỏa mãn thật lớn.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt của dòng điện, Diệp Húc Du cảm thấy đầṳ ѵú chính mình lại bắt đầu trướng đến phát cứng, giống như có cái gì muốn phun ra.
"Ra tới!... A a a... Phun ra rồi... Không được... Ha a a..."
Một lượng lớn nước sữa màu vàng từ lỗ vυ' phun trào mà ra, gậy mát xa bên trong bị phun ra xa khoảng mấy mét, đã không còn dòng điện mang đến đau đớn, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, ngay cả tử ©υиɠ và c̠úc̠ Ꮒσα cũng đồng thời cao trào, phun ra một đợt lại một đợt dịch nhầy.
Mặc Sĩ Chính cởi bỏ trói buộc cho Diệp Húc Du, chính mình thì ngồi trên ghế ôm cậu từ chính diện, dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn đẩy toàn bộ nước da^ʍ còn chưa kịp phun ra khỏi tử ©υиɠ về chỗ cũ.
Một bên lỗ vυ' bị ngón tay bịt kín, không thể lãng phí sữa của bảo bối nhà mình, bên kia dùng môi lưỡi lấp kín hút mυ'ŧ, đầu lưỡi thường thường chọc cắm vào lỗ vυ' mở rộng.
"Ưm a... thật sướиɠ... dùng sức... vυ' bị cᏂị©Ꮒ... ha a a..."
Ý thức của Diệp Húc Du đã mơ hồ, đã không còn dòng điện mang đến đau nhức, có thể hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mà Mặc Sĩ Chính mang tới cho mình.
Mặc Sĩ Chính hút xong một bên lại hút bên kia, cho đến khi đã ép khô sữa mới dùng hai ngón út cắm vào lỗ vυ' và ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của Diệp Húc Du, cùng nhau đυ. thủng cơ thể cậu.
Lỗ vυ' đã khô cạn, dưới ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại văng sữa khắp nơi, giống như tử ©υиɠ không ngừng cao trào phun nước.
Cuối cùng ba cái động đều bị làm đến không khép được, đặc biệt là hai đầṳ ѵú còn không ngừng thấm sữa.
Buổi tối lúc ngủ bị Mặc Sĩ Chính nhét vào hai quả nho ngăn chặn nước sữa, sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Húc Du bị cái vυ' trướng đau đánh thức, ủy ủy khuất khuất tìm được ông xã đang làm bữa sáng mà làm nũng.
"Ông xã... vυ' trướng quá... đau quá à... anh giúp em hút một cái có được không?"
"Tự mình đút vào miệng anh đi." Mặc Sĩ Chính tiện hề hề chọc ghẹo cậu.
Diệp Húc Du lùn hơn Mặc Sĩ Chính rất nhiều, chỉ có thể kéo hắn lại ghế ngồi xuống tiện cho mình đút sữa. Cậu muốn lấy quả nho ra khỏi lỗ vυ', nhưng mà quả nho đã bị lỗ vυ' đói khát hút vào bên trong, cơ bản không thể moi ra.
Cậu chỉ có thể trực tiếp bưng bầu vυ' nặng trĩu bọc quả nho đưa vào trong miệng Mặc Sĩ Chính, hy vọng hắn có thể hút ra.
Mặc Sĩ Chính lại trực tiếp ngậm chặt đầṳ ѵú, dùng hàm răng nghiền nát cắn xé, quả nho cách một tầng thịt bị bọc ở bên trong.
Bàn tay thô ráp véo xoa vυ' bự của Diệp Húc Du, nước sữa tanh ngọt trộn lẫn với quả nho đồng thời vọt vào trong miệng hắn.
"Ưʍ... bị hút sữa... Thật sướиɠ..." Diệp Húc Du ưỡn thẳng bộ ngực cực lớn, ôm đầu Mặc Sĩ Chính để tiện cho hắn hút sữa của mình.
Hai bên vυ' bị hút không mềm xuống, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ của Mặc Sĩ Chính lại cứng lên.
Hắn đứng lêи đỉиɦ đỉnh hông đối diện với Diệp Húc Du, cậu tự giác quỳ xuống giữa hai chân hắn, nghĩ đến nướ© đáı của Mặc Sĩ Chính, trong miệng phân bố ra nước bọt.
Mặc Sĩ Chính lại không thỏa mãn cậu, mà là trực tiếp đái thẳng lên hai cái vυ' bự, nướ© đáı tanh tưởi nóng rực bắn dầy lỗ vυ' mở rộng, rồi từ bên trong tràn ra, chảy xuống trên người Diệp Húc Du.
Mùi vị tanh nồng của nướ© đáı tiến vào xoang mũi Diệp Húc Du, cậu nhìn chằm chằm nướ© đáı màu vàng, cổ họng lăn lộn nuốt nuốt nước miếng.
"Cái miệng da^ʍ của em cũng muốn uống nướ© đáı của ông xã..."
"Há miệng."
Mặc Sĩ Chính không có biện pháp với cậu, chỉ có thể đút toàn bộ nướ© đáı còn lại cho cậu, Diệp Húc Du tất nhiên là mừng rỡ như điên, hé miệng từng ngụm từng ngụm uống chán chê nướ© đáı nóng rực.