Lúc Diệp Húc Du tỉnh lại, Mặc Sĩ Chính lập tức hỏi cậu: "Em tỉnh rồi, có đói bụng không, tôi mang em đi ăn cơm nhé."
"Được." Vừa dứt lời, Diệp Húc Du muốn xuống giường, nhưng cái chân vừa mới đặt xuống đất mới phát hiện cơ thể mình không có chút sức nào, mắt thấy sắp phải té dưới đất, cánh tay Mặc Sĩ Chính đã duỗi tới, Diệp Húc Du ngã xuống trong lòng ngực hắn.
"Bảo bối ngốc, bị anh ȶᏂασ lâu như vậy, còn muốn xuống đất đi sao hử?"
"Ưʍ...Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Húc Du ngơ ngác.
"Kêu cơm hộp đi có được không? Bảo bối?"
"Được. À phải rồi, bây giờ mới chỉ là ngày nghỉ thứ ba, sao anh đã quay lại rồi?"
"Nếu không trở về sớm thì sao có thể thấy được bộ dáng phát nứиɠ dâʍ đãиɠ của bảo bối trên giường anh chứ?"
"Câm miệng!"
"Cốc cốc cốc"
"Cơm hộp tới rồi, anh đi mở cửa đi." Người đưa cơm tới kịp thời, giúp Diệp Húc Du thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.
Bởi vì tình trạng hiện giờ của Diệp Húc Du không thích hợp ăn cái khác, cho nên hai người đều ăn cháo. Không, chính xác mà nói thì là Mặc Sĩ Chính nhìn chằm chằm Diệp Húc Du ăn cháo, nhìn đầu lưỡi đỏ hồng từ từ liếʍ liếʍ môi, làm hắn nghĩ đến tư vị trong khoang miệng của Diệp Húc Du ngày hôm qua, nghĩ đến nếu ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình cắm vào trong cái miệng mềm mại của em ấy thì sẽ sướиɠ biết bao nhiêu, mới chỉ nghĩ như vậy, đũng quần hắn lại phồng lên.
Tất nhiên Diệp Húc Du cũng thấy sự thay đổi của hắn, thả chén cháo còn chưa ăn hết xuống.
"Em dùng miệng giúp anh."
Mặc Sĩ Chính nghe cậu nói như vậy, không khỏi sửng sốt.
Mà Diệp Húc Du đã quỳ gối dưới háng hắn, hàm răng cắn mép qυầи ɭóŧ kéo xuống, ©ôи ŧɧịt̠ lớn đột nhiên bật ra đánh vào trên mặt Diệp Húc Du, mùi vị tanh tưởi tràn ngập chóp mũi, lỗ l*и lại bắt đầu chảy nước. Diệp Húc Du nhìn ©ôи ŧɧịt̠ đỏ tím đang nổi gân xanh trước mặt, không tự giác dùng mặt cọ cọ.
Mặc Sĩ Chính lấy lại tinh thần, trong lòng vui sướиɠ.
"Đĩ da^ʍ, thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn đến vậy sao?"
"Em chỉ thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh thôi." Diệp Húc Du giống như đang nâng thứ đồ quý giá, hôn hôn lên ©ôи ŧɧịt̠ lớn kia, dùng đôi mắt to tròn ngập nước từ dưới nhìn lên Mặc Sĩ Chính phía trên.
Trên cao nhìn xuống Diệp Húc Du đang quỳ gối dưới háng mình, thuận theo mà hôn môi bộ phận đàn ông của mình, Mặc Sĩ Chính nhận được thỏa mãn chinh phục thật lớn, ©ôи ŧɧịt̠ cứng đến phát đau.
"TᏂασ! Đê tiện!" Mặc Sĩ Chính cọ xát dươиɠ ѵậŧ phía trên mặt Diệp Húc Du.
Côи ŧɧịt̠ xẹt qua lông mày Diệp Húc Du, đâm đâm vài cái chỗ hốc mắt, để lại từng dấu vết ướŧ áŧ trên mặt cậu, lại đi vào lỗ tai, vuốt ve vành tai, chọc thật mạnh, tuy rằng không đi vào nhưng vẫn làm cho Diệp Húc Du có loại cảm giác lỗ tai mình đã biến thành bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, khiến cho cái l*и non của cậu ngứa ngáy khó nhịn, nước da^ʍ chảy ròng.
Diệp Húc Du còn đang hưởng thụ ©ôи ŧɧịt̠ lớn đâm chọc trong lỗ tai, đột nhiên Mặc Sĩ Chính lắc lắc ©ôи ŧɧịt̠ lớn, đánh cái "bốp" vào trên mặt Diệp Húc Du, truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.
Diệp Húc Du còn chưa lấy lại phản ứng thì Mặc Sĩ Chính lại tiếp tục đập thêm mấy chục cái nữa, ©ôи ŧɧịt̠ to béo lay động trái phải quất đánh khuôn mặt của Diệp Húc Du, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ bừng, có chút tê dại.
Bị nhục nhã như vậy nhưng Diệp Húc Du lại sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ bị chinh phục, nhịn không được duỗi đầu lưỡi lấy lòng, liếʍ láp hôn môi ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn kia, l*и nhỏ dưới háng chảy nước càng nhiều.
"Thật da^ʍ, bị ©ôи ŧɧịt̠ vả mặt mà còn có thể chảy nước." Mặc Sĩ Chính vô cùng thích bộ dáng hạ tiện phát nứиɠ của Diệp Húc Du.
"Há miệng ngậm vào đi, anh muốn ȶᏂασ cái miệng da^ʍ của em."
Diệp Húc Du há miệng thật to, nhưng vẫn không thể nuốt hết ©ôи ŧɧịt̠ lớn, chỉ một cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ đi vào, miệng đã bị nhét đầy. Diệp Húc Du khóe mắt rưng rưng bất lực nhìn Mặc Sĩ Chính.
Mặc Sĩ Chính "thương hương tiếc ngọc" nói: "Anh giúp em."
Nói xong trực tiếp đè đầu Diệp Húc Du, cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào thẳng trong cổ họng cậu, một tay nắm tóc cậu mạnh mẽ thọc vào rút ra, thô bạo chà đạp cổ họng non mềm, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào yết hầu.
Cho dù đã đỉnh vào chỗ sâu nhất trong cổ họng, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ vẫn chưa đi vào toàn bộ, cán ©ôи ŧɧịt̠ cực nóng mang theo thịt non đi ra khóe miệng, rồi lại đυ. đi vào trong, miệng truyền đến mùi máu tươi, Diệp Húc Du cảm thấy cái miệng mình giống như đã bị căng nứt.
"Ưm ưʍ...a a..." Khóe miệng Diệp Húc Du bị khô nứt, cổ họng bị cắm vào rút ra bạo lực, thế nhưng l*и da^ʍ dưới háng lại sướиɠ đến phun nước l*и.
"Cái l*и đê tiện, bị ȶᏂασ miệng vẫn có thể phun nước, thật đúng là một con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, anh đây sẽ bắn cho em."
Dứt lời hắn nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực tanh mặn trực tiếp bắn vào cổ họng, có một ít tràn ra chảy tới khóe miệng còn chưa khép kín của Diệp Húc Du. Cậu ngẩng đầu nuốt xuống, l*и non cũng phun ra một đợt dịch nhầy, bị cắm tới cao trào.
Diệp Húc Du vô lực chôn khuôn mặt bị đánh đến nóng rực vào sâu bên trong đám lông ©ôи ŧɧịt̠ của Mặc Sĩ Chính, trong hơi thở đều là hương vị hormone tràn ngập giống đực của Mặc Sĩ Chính, tính toán nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mặc Sĩ Chính cũng cảm nhận được Diệp Húc Du có chút mệt, cũng cố gắng kiềm nén chính mình, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, dường như đang an ủi mà vuốt ve lưng cậu, trong lòng hồi tưởng lại cảm xúc non mềm lúc cắm vào cổ họng Diệp Húc Du, lần sau hắn nhất định phải nhét toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ vào.