Cậu nhóc bình thường đều ở trong nôi, nhưng hôm nay trong nhà có khách bà ấy vừa bay về nước để thăm tổ tông nhỏ.
Vì vậy, nhân lúc tổ tông nhỏ còn thức, chị Hà nghe lời dặn dò của bà chủ Lục Minh Hoa, vội vàng ôm cậu nhóc đến giường lớn của Lục Minh Hoa.
Bên cạnh Lục Minh Hoa, còn có em trai Lục Minh Khải của bà ấy, con trai Lục Minh Khải là Lục Tây Thành.
Lục Minh Khải tham gia một cuộc họp quan trọng ở nước ngoài, vì thế bỏ lỡ lễ đầy tháng của cậu nhóc, tối nay về nước chuyện đầu tiên làm chính là tới đây nhìn một cái.
Hai nắm tay nhỏ bụ bẫm của cậu nhóc bám vào giường lớn của bà nội, bà nội cúi xuống kê cho cậu nhóc một cái gối trước mặt, nói: “Cái này là giúp cho cháu tôi tập ngẩng đầu lên, ngẩng đầu rất tốt, có thể giữ được nửa phút rồi!”
“Bố ôm một cái nào.” Người đàn ông trên gương mặt nghiêm túc, lộ rõ tình yêu của một người bố.
Cậu nhóc liếʍ cổ tay, trong miệng bập bẹ nói mấy tiếng không rõ ràng, giống như đang cười vậy.
“Hựu Hựu của chúng ta thực sự rất thích bố nhỉ?” Nụ cười trên mặt Lục Minh Hoa chưa từng biến mất, càng nhìn cháu trai thì càng yêu.
Ngay cả vυ' nuôi má Vương cũng nói, bà chủ từ khi có cháu trai, bà ấy tươi trẻ rạng rỡ hơn mười mấy tuổi!
Thương Bắc Sâm bế con trai lên.
Lục Minh Khải chân thành nói với Lục Minh Hoa: “Chị, em thật sự ngưỡng mộ chị, nhanh như vậy đã có cháu bế rồi, lúc tết chị vẫn còn nói, em bế hai cháu rồi, chị còn không biết có được bế hay không!”
Ở thành phố Kinh Hải rộng lớn này, ai có thể nghĩ đến, một quý tộc máu lạnh mới Thương Bắc Sâm suốt ngày là một kẻ cuồng công việc, độc thân vẫn hoàn độc thân, tự nhiên lại ôm về nhà một bé trai.
Lục Minh Hoa vẫn đang cười, quay đầu lại nhìn cháu trai: “Ngày cưới của Tây Thành đã định chưa vậy? Xem bố cháu gấp rồi kìa, đính hôn rồi chính là chứng minh sự nghiêm túc của cháu với con gái người ta, nhanh mà cưới về nhà đi, mau sinh cho bố mẹ cháu một đứa cháu, cháu trai thì càng tốt, cũng làm cho bố mẹ cháu thôi không nhắc cháu suốt nữa.”
“Lần trước gọi điện thoại Tây Thành có nói, hình như ngày cưới là vào ngày mười một? Chỉ là vẫn chưa nói ra bên ngoài.” Lục Minh Khải có hi vọng cười nói.
Lục Minh Hoa hài lòng cười: “Ngày mười một cũng tốt, thời tiết tốt, mọi người cũng có nhiều thời gian!”
Không ngờ, Lục Tây Thành hai tay để trong túi quần đứng sau Thương Bắc Sâm, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc nhỏ trong ngực anh họ, một bên trêu đứa nhỏ, một bên thuận miệng nói: “Lúc ấy sở dĩ đính hôn, không có kết hôn luôn là bởi vì cháu lo lắng mình sẽ thay đổi suy nghĩ, nói cho cùng, vẫn là không yêu nhiều như vậy, đính hôn chỉ là nhất thời nóng nảy, chuyện kết hôn cháu muốn cẩn thận quyết định!”
Lục Minh Khải nghe những lời này thấy không đúng lắm, nhíu mày lớn tiếng hỏi: “Tây Thành, con nói những lời này là có ý gì?”
Lục Tây Thành không muốn tranh cãi với bố, nên không nói lời nào.
Một khi tranh cãi chắc chắn sẽ dọa sợ đứa trẻ.
Sắc mặt Lục Minh Khải trở nên khó coi, định cãi nhau với con trai, nhưng bị chị cả kéo góc áo, ông ấy mới bỏ qua, ông ấy chờ về nhà nhất định sẽ hỏi rõ ràng trong đầu thằng con bất hiếu này rốt cuộc nghĩ cái gì!
Thương Bắc Sâm bế con không chuyên lắm, chị Hà ở một bên cười giúp anh điều chỉnh tư thế: “Đúng, chính là như thế này, cậu chủ nhỏ còn quá nhỏ, chưa phát triển hết, cậu chủ phải để cánh tay đặt vào giữa phần tiếp giáp đầu với cổ này.”
Cánh tay người đàn ông rất khỏe, cánh tay lộ ra những đường gân rõ ràng, bàn tay to ôm đứa trẻ mềm mại, rất không chuyên nghiệp, cả người nhìn cứ cứng đờ, nhưng không làm trì hoãn khung cảnh ấm áp này.
Lúc này điện thoại Lục Tây Thành có tiếng rung.
Lôi điện thoại từ trong túi quần ra, anh ta nhìn thấy có tin nhắn.
Có vài người gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta chỉ bấm vào một người trong số đó để xem.
“Anh Lục, Ninh Noãn bây giờ đang ở với tôi, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi, cô ấy uống hơi nhiều, bây giờ anh muốn qua đây đón người đẹp không thế?”