Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 191: 191: Cái Giá Phải Trả Khi Trêu Chọc Huyết Tổ Đại Nhân 18

Đêm ngoài hoang dã, không gian đen tối nuốt chững vạn vật, chỉ có ánh trăng trên cao soi sáng đại địa...

Tuy nhiên hôm nay lại không có trăng, thờ cơ thích hợp cho mà gϊếŧ chóc ở Vũng Hải và kẻ thủ ác nào đó làm bậy...

Bên trong ngôi nhà tồi tàn mà nhóm người Trần Lâm tá túc, mọi người đều đã chìm trong giấc ngủ sau một ngày dài chiến đấu chỉ có ánh lửa bập bùng soi sáng trong đêm đen...

Bất chợt mắt mắt sáng đầy ma mị khẽ ở ra trong đêm đen bất tận...

Trần Lâm khẽ mở mắt, ánh mắt đen nhánh liếc nhìn mọi người đang ngủ say rồi cười tà.

Chầm chậm bò xuống giường như một tên ăn trộm.

Trong màng đêm đen tối, Trần Lâm từ từ tiếp cận con mồi, Yến Nhi vẫn còn trong quá trình “trích huyết”, còn hai chị em Phương Tuyết thì ôm nhau ngủ một góc thế nên ai đó sẽ ngủ riêng một mình...

Liếc nhìn mỹ phụ đang ngủ say như một cô công chúa ngủ trong rừng, Trần Lâm không nhịn được mỉm cười đệ tiện.

Hồi trưa dám chơi huyết tổ đại nhân, đêm nay huyết tổ đại nhân sẽ cho cô giáo Thảo này biết vì sao quả táo lại có màu xanh, vì sao chó lại kêu gâu gâu và mèo lại kêu meo meo...

Bên kia Thu Thảo đang say ngủ không hề biết rằng nguy hiểm đang chực chờ chỉ vì một phút chơi dại của nàng.

Chầm chậm vén cái chăn của Thu Thảo lên, cơ thể mỹ phụ thành thục mê người hiện ra trước mắt Trần Lâm, như một con sói đói Trần Lâm không khách khí xé luôn chiếc áo ngủ mỏng manh của Thu Thảo khiến bộ ngực sữa no tròn mê người bạo lộ.

Như bị quả đồi tuyết trắng kia thôi miên, Trần Lâm trườn người tới say mê vuốt ve nó như vuốt ve một bảo vậy của tạo hóa.

Bên kia, đang ngoài hoang dã nên Thu Thảo không dám ngủ say, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi vùng ngực Thu Thảo lập tức giật mình tỉnh dậy theo phản xạ muốn hét lên.

Nhưng không chờ Thu Thảo kịp hét lên hay thấy rõ thủ phạm thì một bàn tay to lớn đã bịt miệng nàng lại rồi đè xuống giường.

- Sít...

- Nhỏ tiếng thôi nàng muốn đánh thức mọi người dậy sao?

Bật chợt một thanh âm quen thuộc từ trong bóng tối vang lên.

Nghe thấy thanh âm kia, Thu Thảo lập tức biết ngay người trước mặt là ai có chút hoảng sợ ngước mặt lên nhìn Trần Lâm...

Lúc này Thu Thảo đã vô cùng hối hận lúc trưa lại trêu chọc Trần Lâm, không ngờ tên này không hề thù dai mà có thù thì lập tức chơi ngay, chưa đến một ngày đã công báo tư thù.

- Um...!um...

Ý thức được chuyện gì sắp diễn ra với mình Thu Thảo cố gắng vùng vẫy, nhưng một con gà chưa đến cấp mười làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của Trần Lâm.

Chỉ là nhận thấy sự chống cự của nàng Trần Lâm lại càng thích ý mỉm cười đê tiện nói.

- Hề...!hề...!hề...

- Mỹ nữ à...!nàng nhìn xem chúng ta bây giơ thế nào?

- Nàng mà đánh động mọi người thức dậy thì ai quê biết liền...

Nghe thấy thế Thu Thảo thoáng sửng sờ.

Lúc này nàng đã cảm nhận được một hung vật to lớn nóng hổi đang cọ cọ lấy bùng mình và nàng biết rõ nó là gì, nhưng càng biết rõ nạng lại càng hoảng sợ.

Lúc này Thu Thảo mới cảm nhận được độ hôn quân vô đạo của Trần Lâm...

Trần Lâm nói không sai chuyện này mà đánh động đến hai chị em Phương Tuyết thì mặt dày như Trần Lâm chỉ cười trừ, thậm chí rất có thể hắn sẽ chơi tiếp, còn nàng mà để hai chị em kia biết thì quả thật xúi hổ chỉ muốn kiếm cái lổ để chuôi.

Ác hơn là hai nha đầu kia còn rất có thể cho rằng Thu Thảo đang chơi đùa với Trần Lâm.

Đúng là đυ.ng vào tên hôn quân này khổ không thể tả.

Biết rõ Thu Thảo sẽ không dám hó hé gì Trần Lâm cười hè hè rồi bỏ ta đang bịt miệng nàng ra.

Quả như Trần Lâm suy đoán Thu Thảo ngại ngùng không dám hét lên chỉ có thể lý nhí cầu khẩn ánh mắt không quên liếc nhìn hai chị em Phương Tuyết đang say ngủ.

- Đại nhân không được đâu, hai chi em Phương Tuyết đang ngủ bên cạnh kia kìa...

- Để...!để khi khác được không...

Tuy nhiên súng đã lên nồng Trần Lâm nào có thể bỏ qua chỉ mỉm cười đắc ý nói.

- Hai chị em kia thức hay ngủ là việc của nàng liên quan gì đến ta...

- Ta chỉ biết đêm nay nàng chết chắc rồi.

Nói xong Trần Lâm như hổ đói vồ mồi đè Thu Thảo xuống giường, hai cánh tay như hai gọng kiềm nắm chặt lấy cổ tay của Thu Thảo kéo mạnh ra hai bên, bộ ngực sữa đang được đôi tay trắng ngần của Thu Thảo ôm lấy cũng vì thế mà một lần nữa bạo lộ trước mặt Trần Lâm...

- Đại nhân không được...

Cơ thể lộ ra trước mắt Trần Lâm, Thu Thảo không khỏi hoảng sợ rên lên.

Tuy nhiên, Trần Lâm nào có quan tâm chỉ say mê ngắm nhìn tuyệt tác của tạo hoá rồi không khách khí đặt một nụ hôn nòng cháy lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của Thu Thảo không cho nàng nói gì thêm nữa rồi say mê mυ'ŧ chùn chụt.

Cái lưỡi như linh xà cố gắng len lỏi vào bên trong miệng của Thu Thảo, tuy nhiên Thu Thảo vô cùng cường quyết cắn chặc răng lại không cho Trần Lâm tác quái.

Thấy thế Trần Lâm không tức giận với con cá đã nằm trên thớt chỉ cười tà nói.

- Chống cự là bụng bự.

- Đêm nay nàng không thoát được đâu, cố mà tận hưởng đi nhé.

Nói xong Trần Lâm cắn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của Thu Thảo như đánh dấu chủ quyền, say mê liếʍ láp hôn hít khắp khuôn mặt của nàng rồi dần dần mò xuống chiếc cổ trắng ngần của Thu Thảo.

Say mê hít lấy mùi mồ hồi tiết ra từ cổ của Thu Thảo, Trần Lâm không kích khí mυ'ŧ mạnh lên chiếc cổ trắng ngần kia để lại những vết đỏ như một lần nữa đánh dấu chủ quyền khiến cho Thu Thảo không nhịn được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rêи ɾỉ nhẹ nhè.

Thấy thế Trần Lâm mỉm cười đê tiện rồi gục mặt vào bầu ngực sữa no tròn như hai quả đào tiên của Thu Thảo mà say mê hít hà...

Liếʍ láp từng giọt mồ hộ tựa như những giọt sương động trên bầu ngực sữa, Trần Lâm không nhịn được ngước mặt lên trêu đùa.

- Cô giáo à...!của nàng thật là thơm nha...

Nghe thấy thế Thu Thảo không nhịn được đỏ mặt ngượng ngừng nói.

- Đại nhân không...

Đáng tiếc khi Thu Thảo còn chưa nói hết câu thì Trần Lâm đã liếʍ mạnh lên hai nhũ hoa ửng hồng của nàng, tựa như một đúa trẻ khát sữa say sưa liếp láp mυ'ŧ chùn chụt hết bên này đến bên kia khiến cả bộ ngực của nàng ước đảm nước miếng và dấy răng của Trần Lâm.

Nhưng cũng vì thế một cảm giác rạo rực trước nay chưa từng có lang tỏa khấp người Thu Thảo khiến nàng không khỏi sướиɠ khoái rên lên, đời nàng chưa bao giờ cảm thấy sướиɠ khoái lạ lùng đến vậy...

Dù đã có chồng, như chồng của Thu Thảo cũng là giáo viên thế nên chuyện chăn gói cũng không có gì khác ngoài lôi nhau ra dập tới tấp rồi lăng ra ngủ, thế nên so với con sói đói như Trần Lâm, Thu Thảo vẫn là con cừu non.

Bên kia Trần Lâm cũng nhận thấy sự biến hóa của Thu Thảo không nhịn được cười tà nói.

- Cô giáo à...!hai quả đào của nàng cương cứng lên rồi đây này, sướиɠ lắm đúng không?

Tuy nhiên Thu Thảo cứng hơn Trần Lâm nghĩ vẫn cương quyến lắc đầu.

- Không...!không có, ngài đừng nói bậy...

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi mỉm cười đê tiện nói.

- Không có, thế sao bên dưới lại ngập nước thế này...

Nói xong Trần Lâm không khách khí mò xuống rồi con tay vào chiếc qυầи иᏂỏ của Thu Thảo bóp nhẹ vào cô bé khóc nhè ướŧ áŧ của nàng mà mâm mê vuốt vê dỗ dành nó.

Chỉ là càng vuốt ve cô bé lại càng ướt hơn.

Bị tấn công nơi tư mật, Thu Thảo không nhịn được rêи ɾỉ cong người lên như con tôm luộc cầu khẩn...

- Đừng...!đứng mà đại nhân...!buôn...!buôn...!nó ra đi mà...

Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được bật cười quỷ dị thì thầm vào tai Thu Thảo nói nhỏ.

- Bây giờ chưa “ra” được, đợi khi nào ta đâm vô mới “ra” được...

- Đến lúc đó ta đảm bảo ra cho đến khi nào nàng no mới thôi.

Nói xong Trần Lâm mỉm cười đê tiện cho hai ngón tay âʍ ɦộ lông lá đã ướt đấm bởi dâʍ ŧᏂủy̠ của chính Thu Thảo mà móc nhè nhẹ.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, âʍ ɦộ ẩm ướt của Thu Thảo vô thức siết chặt lấy vật lạ đang không ngừng ra ra vào vào kia, khiến cho chính chủ nhân của nó không nhịn được sướиɠ khoái, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng vì thế phun ra như suối.

Nhận thấy âʍ ɦộ của Thu Thảo như muốn nuốt lấy hai ngón tay mình, Trần Lâm mỉm cười quỷ dị ra sức đâm mạnh ngón tay vào âʍ ɦộ lầu lội kia hơn khiến cho cơn sướиɠ tràn ngập khấp mọi ngóc ngách trong cơ thể Thu Thảo rồi tập trung về âʍ ɦộ.

- Á...!á...!không...!không được...

- Ta...!ta ra rồi....

Như một điều tất yếu của trời đất...

Thu Thảo không nhịn được sướиɠ khoái hét lên, cả người run lên bần bật rồi cong lên như con tôm đẩy mạnh hông lên cao, âʍ ɦộ lầy lội phun ra một dòng nước ấm nóng vàng tươi như ánh mặt trời ướt đẫm tấm ga bên dưới phun lên cả sàn nhà...

Sau khi phóng xuất cùng trực tiếp tiểu tiện.

Cơ thể Thu Thảo xụi lơ rơi bịch xuống chiếc giường đã ướt đẫm một góc, bộ ngực phập phòng theo nhịp thở cùng những giọt mồ hôi lắm tắm khiến Trần Lâm say mê ngắm nhìn.

Như bị thôi miên Trần Lâm chầm chậm tiến đến một lần nữa đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ hồng vẫn còn dấu răng của chính mình, cái lưới ma quái luồn vào trong tìm kiếm cái lưỡi nhỏ xinh mềm mại của Thu Thảo rồi quấn lấy như như bạn tình gập nhau.

Một lần nữa bị tập kích, Thu Thảo khẽ thở dài một hơi rồi khép dần đối mắt lại, đôi môi mềm mại chủ động hé mở cho chiếc lưỡi ma quái kia mặc sức tung hoàng, đôi tay trắng nõn cũng vòng lại ôm chặt lấy tấm lưng rộng của Trần Lâm...

Bất chợt Thu Thảo cũng cắn mạnh lên đôi môi của Trần Lâm khiến cậu đau điện.

Thở ra một hơi Thu Thảo vuốt ve khuôn mặt của Trần Lâm không ngời mở miệng chửi tụ.

- Hôn quân khốn kiếp, sau này ta theo ngươi...

- Ngươi nhất định phải đối tốt với mẹ con ta đó...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười hôn lên đôi môi đỏ hồng trước mặt, ngược lại Thu Thảo cũng nhiệt tình đáp trả.

Hai cơ thể cứ thế quấn lấy nhau trong đêm đen hoang dã...