Tran+Edit: Team CN
Hôm qua sau khi Tô Lai học lái xe về, ngày hôm sau mệt quá nên trực tiếp ngủ đến giữa trưa mới dậy, với lại còn vì đồng nghiệp gọi điện cho cô nói là có chút việc, cần phải mở cuộc họp trực tuyến, nên vì thế cô phải nhanh chóng rời giường thức dậy, vì không muốn lỡ mất thời gian, nên cô sợ hãi mau chóng đứng dậy, mở máy tính lên họp trực tuyến cùng với chủ nhiệm, lúc cô vào cuộc họp trực tuyến, mọi người đều đã ở đó rồi, có mười người đang trực tuyến.
Bây giờ cô đang ở trong phòng làm việc mở cuộc họp trực tuyến với chủ nhiệm, chủ yếu là vì có việc phải tổng kết cùng với có chút việc cần phải thảo luận một chút, vì vậy mới đột nhiên mở một cuộc họp trực tuyến đột xuất như vậy, làm mọi người đều bị doạ một trận, nhưng mà cuộc họp cũng không có nội dung gì quan trọng lắm.
Nhưng Tô Lai vẫn nghe rất cẩn thận, còn lấy sổ ghi chép lại, Hoắc Ly ở dưới có gọt một ít trái cây mang lên cho cô, bởi vì thấy cô còn đang họp nên không muốn làm phiền cô, nên sau khi đặt trái cây xuống thì chuẩn bị rời đi, kết quả lại nhìn thấy cô ngáp một cái, bộ dạng như muốn đi ngủ.
Hoắc Ly đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đi đến rồi ngồi xổm xuống dưới bàn làm việc, trái lại Tô Lai cũng không biết anh đang có ý định gì.
Kết quả, Hoắc Ly liền trực tiếp cởϊ qυầи của cô ra, khiến cô bị doạ khủng khϊếp luôn, nhưng cũng may đây là cuộc họp trên máy tính, không phải là cuộc họp ở trong văn phòng thật, nếu thật sự là họp ở văn phòng thật thì sẽ dọa người ta chết khϊếp.
Tô Lai có một thói quen, đó là rất thích khi mình ngồi trên ghế đẩu, nhất định phải thẳng lưng ngồi sát lên đường viền của ghế, vì như vậy cô sẽ không ngả về phía sau được, sẽ không khiến cho lưng cô bị cong.
Bây giờ cô vẫn đang ngồi trên đường viền ghế, sau khi Hoắc Ly cởϊ qυầи cô ra thì hạ thể liền lộ ra ngoài, anh nhìn vào hạ thể của cô, đột nhiên mở hai chân cô ra.
Tô Lai không biết là anh đang định làm gì, sau khi mở chân cô ra, ngay giây tiếp theo liền đem cả cái đầu vùi lên trước mặt hạ thể của cô, mở miệng liếʍ láp tiểu bức của cô.
Tô Lai bị hành động của anh dọa sợ khϊếp vía, bởi vì anh đang trực tiếp mở miệng liếʍ tới, nếu bị nhìn thấy thì phải làm sao, nên cô vô cùng sợ hãi cùng ngại ngùng mà muốn đẩy anh ra.
Kết quả Hoắc Ly lại đem tiểu bức của cô ăn vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động bên trong, liếʍ láp thịt huyệt mềm mại, sau khi anh liếʍ láp nó một cách thoải mái trong hai ba lần, đã làm cho tiểu bức chảy ra rất nhiều nước.
Cô bị anh liếʍ đến thoải mái, hai chân mềm nhũn hết ra, hai tay ôm đầu anh, cảm thấy có chút sợ hãi, rất may là chiếc ghế đẩu này đã được hạ xuống, mới không nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không bị người trong máy tính phát hiện ra bây giờ chính mình đang làm cái gì thì sẽ rất lúng túng.
Vẻ mặt bây giờ của cô đang rất muốn nói ra, muốn thoải mái mà kêu lên, nhưng lại không thể kêu lên, chỉ có thể nghiến chặt răng, cắn chặt môi của mình, nhịn xuống chịu đựng để anh liếʍ láp chơi đùa.
Lúc Hoắc Ly liếʍ cho cô, cứ như đang trêu ghẹo cô, lúc liếʍ còn đặc biệt phát ra âm thanh vô cùng nồng nhiệt thân mật, âm thanh phát ra khi ăn tiểu bức vô cùng lớn.
Cô bị dọa sợ chết khϊếp, khiến tiểu bức bên dưới chảy ra vô cùng nhiều nước, làm cho ghế đẩu đều bị dính nước, đầu lưỡi anh liên tục liếʍ tiểu bức của cô, cô cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc lưỡi linh hoạt trong miệng Hoắc Ly không ngừng khuấy đảo liếʍ láp cho mình, cô đang ngồi để cho anh liếʍ bức, anh còn vô cùng nghiêm túc mà ăn nó, ăn đến vô cùng tập trung, đầu lưỡi không ngừng quấy nhiễu thịt huyệt bên trong, còn duỗi lưỡi đi sâu vào trong động bức.
Tô Lai thật sự nhịn không được khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, sợ bản thân sẽ ngã xuống, nên tay miễn cưỡng giữ lấy bàn tránh cho bản thân ngã ra, cúi đầu nhìn anh liếʍ tiểu bức đến thoải mái như vậy, hạ thể lần lượt truyền đến cơn cao trào.
Quá thoải mái, bây giờ cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vô cùng phấn khích, đang cảm thấy rất sung sướиɠ nhưng mà còn phải họp nữa, kết quả lại bị anh liếʍ bức, được anh ăn đến vô cùng thoải mái, đầu lưỡi liếʍ thật tuyệt, cô sung sướиɠ muốn rêи ɾỉ lên, nhưng chỉ có thể cố gắng kìm nén lại.
Cô rất sợ chính mình sẽ kêu lên, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tóc anh, dồn hết sức lực vào chỗ này, không chế tốc độ của anh liếʍ tiểu bức cho mình.
Tô Lai không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không dám để lãnh đạo nhìn thấy bộ dạng bây giờ của bản thân, nên chỉ có thể điều chỉnh camera lên cao, sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
Nhưng không ngờ lại xui xẻo như vậy, ngay đúng lúc này lãnh đạo lại đột nhiên hỏi cô: “Tô Lai, cô trả lời tôi một chút, có cách nào phù hợp giải quyết trường hợp ca bệnh mà vừa rồi tôi mới đề cập không?”
Tô Lai bị những lời này dọa sợ khϊếp vía, tuy rằng cô biết vừa rồi cấp trên nói cái gì, nhưng cô sợ khi mình nói chuyện sẽ làm phát ra giọng nói có chút run rẩy.
Bởi vì phía dưới đang quá thoải mái, anh vẫn còn đang liếʍ bức cho cô, sợ giọng mình nói ra sẽ mang theo từng trận run rẩy, cô cố gắng kìm nén lại, nhưng ngay lúc này Hoắc Ly còn cố gắng tăng nhanh tốc độ dùng đầu lưỡi quấy nhiễu bên dưới.
Ngay lúc này Tô Lai cảm thấy thà mình chết đi cho rồi, nhưng lãnh đạo đã hỏi rồi, tất cả đồng nghiệp đều đang đợi cô trả lời, để mọi người nhìn thấy mặt cô cũng không có gì là không thích hợp.
Nhưng mà có điều, ai có thể ngờ rằng giữa ban ngày ban mặt đang mở họp, Hoắc Ly lại ở bên dưới liếʍ bức cho cô.
Cô chỉ có thể nắm vào bàn chịu đựng sự thoải mái đang truyền đến, sau đó run lẩy bẩy mà tổng hợp lại rồi nói với lãnh đạo.
Cô nói rất chính xác, lãnh đạo thấy bộ dạng cô như vậy còn tưởng cô đang phát sốt, khuyên cô nên chú ý nghỉ ngơi.
Tô Lai trả lời được, kết quả tiểu bức bên dưới đã bị Hoắc Ly liếʍ đến cao trào phun ra, trong khoảnh khắc lãnh đạo nói liền trực tiếp phun ra ngoài, bên dưới hoàn toàn phun ra, nó rơi vung vẩy ra cứ như nướ© ŧıểυ vậy. Tiểu bức không ngừng phun ra ngoài, ngay khoảnh khắc Hoắc Ly cảm nhận được cô sẽ phun ra liền lấy tay tách tiểu bức ra, nên cô cứ như vậy phun nước bức ra văng hết lên trước ngực của Hoắc Ly.
Cô cảm thấy quá thoải mái, cũng quá sung sướиɠ.