Thủy An Lạc chớp chớp mắt, nhất thời cô cảm thấy cả người mình như đang bay lên. Sở tổng ghen thật sự đáng yêu quá đi mất.
Chỉ một lời giải thích mà đã thu phục được cô gái não tàn nào đó, cô bỗng cảm thấy tủi hờn gì đó đều bay sạch rồi.
"Thế anh không giận nữa đấy chứ?" Thủy An Lạc cẩn thận kéo kéo ống tay áo của Sở Ninh Dực, xoắn xuýt ngẩng đầu nhìn anh.
Sở Ninh Dực nhướng mày: "Anh đã nói chưa?"
"Anh nói rồi, anh nói rồi!" Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng trả lời: "Đừng giận nữa mà! Lần sau em đem cơ hội làm người tốt kính dâng cho anh là được chứ gì?" Thủy An Lạc nịnh hót nói.
Sắc mặt Sở Ninh Dực trầm xuống, cô nhóc ngứa đòn này, đây là vấn đề làm chuyện tốt sao?
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi hừ một tiếng, sau đó dứt khoát xoay người lại.
"Ấy..." Thủy An Lạc vừa nói vừa vội đuổi theo: "Anh vẫn còn giận đấy à?"
Sở Ninh Dực ngồi xuống mép giường, hai tay chống xuống phản rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Thủy An Lạc hơi mím môi lại, trong lòng lại âm thầm mắng anh là đồ hẹp hòi.
"Còn phải xem em cầu xin anh tha thứ thế nào đã!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, trong mắt Sở tổng rõ ràng hiện ra hai chữ: Thú tính!
Từ sau khi quan hệ của hai người được làm rõ thì trừ chuyện tái hôn ra, thì Sở tổng cũng rất thích làm mấy cái chuyện í ẹ kia với cô.
"Anh Sở, phạm pháp!" Thủy An Lạc uốn éo nói,
Tất nhiên là Sở Ninh Dực hiểu ý của cô, anh chỉ hừ một tiếng không nói gì thêm nữa.
Đôi mắt to của Thủy An Lạc xoay xoay hai vòng, sau đó bất ngờ cúi đầu ôm lấy cổ của anh rồi chụt một cái lên môi của Sở Ninh Dực: "Chỉ thế thôi, không cho phép có thêm... ai cha..."
Thủy An Lạc còn chưa kịp chạy đi, thậm chí lời định nói còn chưa nói xong đã bị Sở Ninh Dực thẳng tay kéo một phát, sau đó anh đẩy cô ngã lên giường: "Không cho phép có thêm gì? Ai nói không cho phép có thêm hả, giờ thêm luôn đi."
"Ôi ôi..." Thủy An Lạc giãy giãy.
Này này, cô đâu có nói là thêm cái này đâu.
Nhưng mà mặc kệ Thủy An Lạc có giãy kiểu gì đi chăng nữa cũng không chống đỡ được trước sự cám dỗ của Sở tổng, cuối cùng vẫn bị ai kia túm lấy xử lý một lần.
Ánh trăng huyền ảo dần dần xuyên qua chiếc rèm cửa mong manh là trải khắp căn phòng, nhưng sau đó lại chậm rãi rời mắt đi như thể đang ngượng ngùng khi nhìn những chuyện xảy ra ở nơi này.
Tiếng thở dốc mềm nhẹ đi kèm với những tiếng hít thở mạnh mẽ trầm nặng vang mãi trong phòng một lúc lâu vẫn chưa kết thúc.
Thủy An Lạc mơ mơ màng màng không rõ bản thân bị Sở tổng giày vò tới lúc nào. Cô chỉ cảm nhận được anh cẩn thận lau người sạch sẽ cho mình, còn giờ thì cô không nhấc nổi mí mắt nữa rồi.
Sở Ninh Dực thu dọn mọi thứ xong xuôi thì nằm xuống bên cạnh Thủy An Lạc. Anh đặt một nụ hôn lên bả vai không có gì che đậy của cô. Thủy An Lạc khẽ run lên một cái rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sở Ninh Dực cũng từ từ nhắm mắt lại, nhưng còn chưa kịp ngủ đã nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu truyền ra từ phòng bên cạnh.
Tổ tông của anh lại dậy mất rồi.
Sở Ninh Dực cẩn thận vén chăn lên rồi nhặt quần áo dưới đất mặc vào, sau đó mới sải bước đi ra ngoài.
Tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối ngày càng lớn. Sở Ninh Dực vừa đến mép giường vén chăn lên đã ngửi thấy cái mùi khác lạ kia. Anh cau mày lại rồi bế Tiểu Bảo Bối dậy, sau đó hai người xuống lầu tìm thím Vu.
Nếu không thì nhất định anh sẽ túm cái đầu nhỏ của con trai rồi nhúng nước "giặt" một hồi mất.
Thím Vu tỉnh dậy lau sạch mông cho Tiểu Bảo Bối rồi thay một cái bỉm khác, trong lòng thầm khinh bỉ thiếu gia nhà mình, cái bệnh của cậu ấy nhất định phải trị đi thôi.
Đến khi thím Vu xong xuôi mọi việc thì Tiểu Bảo Bối lại không thèm ngủ nữa. Cái tay nhỏ xíu ôm chặt lấy daddy nhất quyết không buông, nhóc muốn daddy chơi với nhóc cơ.
Sở Ninh Dực hơi híp mắt lại, tính ra thì đã một ngày một đêm anh không được nghỉ ngơi gì rồi, thằng oắt này chắc chắn là cố tình luôn.
Bởi vì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên mà nó chơi ba nó thế này.
------oOo------