*Chưa beta
Lâm Tinh Hà lại hỏi: “Vậy vì cái gì gọi là ma quỷ tặng? Nếu ma quỷ thiên vị con người, vì cái gì còn phải tặng cho thành máy móc?”
Mười bốn nói: “Đấy là trí tuệ của thành chủ đại nhân.”
Mười ba và mười lăm đều hoàn toàn đồng ý. Lâm Tinh Hà cảm thấy cách nói này không đúng, nhưng theo tình hình, không có khả năng có thể rút ra được cái gì từ những người máy này. Dù sao có 90% người máy trong thành máy móc đều là cá nhân có hiện tượng sùng bái mãnh liệt Andrew.
Tất cả sự việc không có biện pháp nghĩ thông suốt đều sẽ quy kết đến trí tuệ của Andrew.
Lâm Tinh Hà đương nhiên không cho rằng đây là trí tuệ của Andrew, chỉ sợ có ẩn tình khác bên trong.
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm để hỏi chuyện này, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô hỏi: “Đoàn trưởng ban nhạc Tây Lăng là người máy loại gì?”
Mười lăm nói: “Thành chủ đại nhân rất yêu thích đoàn trưởng Tây Lăng, hắn có được thiên phú âm nhạc tuyệt hảo, là người máy thức tỉnh sớm nhất. Chúng ta có thể có được hòa bình như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của đoàn trưởng Tây Lăng…”
Mười ba nói: “Đỉnh trời đầu tiên cũng được mọi người gọi là đỉnh Tây Lăng.”
Mười bốn nói: “Nhưng hiện tại rất nhiều người máy cũng không biết, đoàn trưởng Tây Lăng cho rằng tên như vậy không thích hợp, thành người máy cần phải tôn trọng Andrew, gọi là đỉnh Tây Lăng, bị nghi ngờ vượt qua giới hạn…”
Lâm Tinh Hà: “Đỉnh trời cao có quan hệ gì với đoàn trưởng Tây Lăng không?”
Mười lăm nói: “Đương nhiên là có quan hệ!”
Mười ba và mười bốn cùng nói: “Bởi vì lúc mắt trời lên đến đỉnh là lúc đoàn trưởng Tây Lăng mạo hiểm tính mạng lấy bảo vật từ Thánh thành về.”
Lâm Tinh Hà cơ bản hiểu rõ.
Xem ra con người bên kia không chỉ phát minh ra đá năng lượng, lại còn phát minh đỉnh trời cao, phỏng đoán trước dùng để phòng bị tộc người cá, nhưng sau lại bị một người máy trộm đi.
Những người máy này nói rất tốt.
Nhưng nói lại, Tạ Vô An cũng có năng lực.
Trong thời gian một đêm, lại có thể trực tiếp xử lý một nhân vật lợi hại như vậy trong thành máy móc.
Cô phải phá hủy đá năng lượng trước khi Tạ Vô An phá hủy đỉnh trời cao, nếu không một khi đỉnh trời cao bị phá hủy, Tạ Vô An sẽ có thể sử dụng tiên thuật, kinh nghiệm nhiều trường thi và điểm tích lũy cuộc thi mang đến những đạo cụ vật phẩm cao, hơn nữa bản thân hắn có sức mạnh siêu cường, vận may của cô tốt, có thể tránh được chiêu thứ nhất của hắn, cũng không chắc có thể thoát được chiêu thứ hai của hắn.
Bỗng nhiên Lâm Tinh Hà thở ra một hơi thật dài.
Lâm Tinh Hà nói: “Hôm nay tôi có thể ở trên sân khấu diễn thuyết, may mà có đoàn trưởng Tây Lăng, vốn dĩ các tiết mục đơn đều đã ổn, đến lúc cuối lại có người của mấy công ty rút lui. Đoàn trưởng Tây Lăng phái người lại hỏi tôi có thể lên sân khấu hay không. Tôi và đoàn trưởng Tây Lăng không có quen biết trước, nhưng tôi rất cảm kích đoàn trưởng Tây Lăng cho tôi cơ hội này, Có lẽ vận mệnh trời cao chỉ định, đoàn trưởng Tây Lăng muốn sống tự do chân chính ở thành máy móc. Nhưng lúc tôi diễn thuyết, đoàn trưởng Tây Lăng nghe được một lúc đã rời đi, thoạt nhìn rời đi vội vàng, có lẽ là phát sinh việc gì đó, hắn không nghe hết bài diễn thuyết của tôi, tôi cảm thấy có hơi đáng tiếc, rốt cuộc từ phương diện nào đó mà nói, hắn là Bá Nhạc của tôi.”
Lâm Tinh Hà lại thở một hơi thật dài, nói: “Quá đáng tiếc, lúc ấy mọi người đều nghe rất nghiêm túc, chỉ có một mình đoàn trưởng Tây Lăng rời đi ...Lúc ấy tôi còn tưởng rằng mình diễn thuyết không hấp dẫn đoàn trưởng Tây Lăng.”
Mười lăm nói: “Không có, cô diễn thuyết phi thường hay.”
Mười bốn: “Đúng vậy, lúc ấy cô ở trên sân khấu tỏa sáng lấp lánh.”
Mười ba: “Thật hâm mộ người máy thức tỉnh có trí tuệ cao.”
Lâm Tinh Hà biết mười ba mười bốn mười lăm đều là người máy do Andrew phái tới giám sát cô, mỗi lời nói hành động của cô đều truyền đến tai Andrew.
Người máy cẩn thận giống như Andrew như vậy, nó sẽ không bỏ qua bất kỳ những thứ linh tinh có nửa điểm đáng ngờ.
Tạ Vô An điều khiển cơ thể máy móc của đoàn trưởng Tây Lăng, tìm kiếm toàn bộ lâu đài trong lễ mừng sinh nhật, hành động này đủ để cho Andrew nảy sinh lòng nghi ngờ.
Cô thật sự chờ mong Andrew sẽ làm gì đối với “Đoàn trưởng Tây Lăng”.
Nếu có thể trực tiếp gϊếŧ Tạ Vô An càng tốt, sẽ bớt đi một cái tâm tâm niệm niệm mãnh liệt muốn biến cô thành mô hình.
Lâm Tinh Hà sợ bỏ qua đặc sắc của vở kịch, tùy tiện tìm từ ngữ, đổi sang một gian phòng gần phòng khách nhất, để cô ấy có thể nghe được “trực tiếp” tốt nhất. Trước mắt cô không thể xác định được đến tột cùng có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An ở khoảng cách bao xa, nhưng đến gần một chút sẽ không sai.
Trong phòng khách không có bất cứ cái giường nào, nhưng có vài ổ sạc điện.
Lâm Tinh Hà ở trong tòa thành, cũng không có biện pháp đi ra, đành chấp nhận đứng nghỉ ngơi.
Cô nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi, làm cho người xem trong phòng livestream cho rằng cô ngủ rồi, tránh cho người khác có ý phỏng đoán ra cô có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lâm Tinh Hà cũng nghe được tiếng lòng của Tạ Vô An.
[...Andrew dám thăm dò bổn tọa!]
[...Đợi bổn tọa phá hủy đỉnh trời cao, Andrew người đó là con rối của bổn tọa.]
[Lâm Tinh Hà tạm thời xếp hàng trước đi.]
[Nga, khó trách, mười phần mười là Lâm Tinh Hà giở trò sau lưng.]
[...Cũng quá coi thường bổn tọa.]
[Chỉ là một kẻ hèn Andrew...]
Sau một lúc lâu.
[...Thật tốt, Lâm Tinh Hà cho Andrew thuốc mê gì?]
[Andrew vì một nữ nhân mà không màng đến tình anh em nhiều năm...]
[a....]
[Andrew, bổn tọa vẫn khuyên ngươi tu vô tình đạo, sớm ngày vô tình vô dục, sống chết giữ lấy thành máy móc không có linh hồn có gì thú vị?]
[Bổn tọa có thể có được duỗi được.]
[Biểu cảm lạnh lùng không thể bỏ.]
Lâm Tinh Hà có chút vui vẻ.
Nghe thấy tiếng lòng này của Tạ Vô An, chẳng lẽ Andrew nhìn thấy lớp ngụy trang của Tạ Vô An.
Cô yên lặng mà nghe.
Nhưng qua hồi lâu, rốt cuộc lại không truyền đến tiếng lòng của Tạ Vô An, phỏng đoán Tạ Vô An đã không còn ở trong phạm vi tiếng lòng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tinh Hà tìm mười ba mười bốn mười lăm nói chuyện phiếm, mới biết được đêm qua Andrew mời đoàn trưởng Tây Lăng đến, lúc sau đoàn trưởng Tây Lăng bị đội cận vệ hộ tống về nhà.
Lâm Tinh Hà cân nhắc hai chữ hộ tống, cơ thể của cô trong máy móc lộ ra vẻ tươi cười.
...Xem ra Andrew quả thật nổi lên lòng nghi ngờ đối với đoàn trưởng Tây Lăng, đội cận vệ tự mình hộ tống trở về, đoán chừng giống như giam lỏng. Xem ra Tạ Vô An muốn thoát khỏi giam lỏng, yêu cầu thời gian nhất định.
Mà thời gian này vừa lúc cô có thể nắm chắc được.
Việc này Lâm Tinh Hà không nên chậm trễ, lập tức dẫn mười ba mười bốn mười lăm đi gặp thành chủ xin ra trận, mang theo mười rương vàng Andrew ban thưởng, yên lặng không một tiếng động rời khỏi thành máy móc.
Andrew rất hào phóng, tặng một chiếc xe cho Lâm Tinh Hà.
Vốn dĩ cô tưởng rằng theo giả thiết thế giới nào, Nina đều có cánh bay, giao thông động cơ bay ở nơi nay hẳn là phổ biến mới đúng, khu dân nghèo không nói, ngay cả thành chủ Andrew giàu có nhất cả thành thị cũng không có được động cơ bay.
Lâm Tinh Hà nghĩ thầm, đại khái là khoa học kỹ thuật của xã hội này còn chưa đủ phát triển, hoặc là giả thiết của thế giới này như vậy.
Giống như đặc biệt chú ý đến dáng người to lớn của Lâm Tinh Hà, chiếc xe cũng rất cao lớn, ghế sau xe vừa khéo có thể cất được mười rương vàng mà Andrew ban cho.
Mười ba đứng ở trên ghế điều khiển, mười bốn ở ghế điều khiển phụ.
Mười lăm ngồi ở ghế sau cùng Lâm Tinh Hà.
Chân trước Lâm Tinh Hà vừa rời khỏi thành máy móc, chân sau đã dùng ý thức tiền vào không gian bên người.
Trong thành máy móc cấm dùng tiên thuật và ma pháp, không gian bên người cũng bị cấm.
Vòng tay là thứ duy nhất không bị cấm, cô có thể tiến vào cửa hàng không gian trong vòng tay mua sắm đồ vật, nhưng mau được thì mua, đồ vật cũng không giao được.
Lúc ấy Lâm Tinh Hà đã hiểu được.
Trường học và cửa hàng không gian không bị hạn chế bới quy định trong trường thi, nhưng vật phẩm của cửa hàng không gian muốn vào trường thi phải tuân thủ quy định của trường thi.
Ước chừng năm ngày Lâm Tinh Hà chưa gặp Tiểu Tuyết Cơ.
Trong không gian bên người của cô có lương khô quân dụng đủ một tháng, nhưng Tiểu Tuyết Cơ không biết. Mấy ngày nay, cô rất lo lắng Tiểu Tuyết Cơ không tìm thấy đồ ăn. Thật ra cô không lo lắng nước uống, năm sáu thùng một lít nước được để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, uống tiết kiệm, có thể uống rất lâu.
Cô nghĩ thầm, lấy trình độ thông minh của Tiểu Tuyết Cơ, khẳng định có thể tìm được lương khô quân dụng ở đâu đi?
Nhưng mà, sau khi ý thức của Lâm Tinh Hà tiến vào không gian bên người của mình, cả người cô đều choáng váng.
Tiểu Tuyết Cơ không giữ nguyên hình dáng.
Cô bé cư nhiên biến thành mèo Ragdoll, ăn thức ăn cho mèo mà Lôi Đình đưa cho.
Cô bé ăn rất ưu nhã, một chút cũng không giống như là một con mèo.
Tiểu Tuyết Cơ vươn đầu lưỡi, cuốn lấy thức ăn cho mèo đưa vào trong miệng, nhai bảy tám lần mới chậm ra nuốt xuống.
Mười hai cân thức ăn cho mèo đã hết một nửa chỉ trong năm ngày ngắn ngủi.
Dường như nhận ra hơi thở của Lâm Tinh Hà, Tiểu Tuyết Cơ vui vẻ biến thành hình dáng bé gái, ở giữa không trung gọi: "Mẹ".
[A a a a ngỗng cái! Tôi nhớ bạn!]
[ô ô ô, ngày thứ năm nhớ Tiểu Tuyết Cơ, cuối cùng cũng gặp được con mèo này! A, hình dáng mèo và hình dáng con người đều rất dễ thương!]
[Đau lòng cho ngỗng cái, thế mà năm ngày ăn thức ăn cho mèo.]
[Đây là thức ăn cho mèo của nhãn hiệu nào vậy? Xem ra ăn khá ngon?]
[#%##@#!@#%@]
[Thật xin lỗi, vừa rồi vật cưỡi của tôi nhìn thấy Tiểu Tuyết Cơ quá kích động, đập loạn một hàng chữ.]
[A, nó muốn nói, thức ăn cho mèo là nó mua.]
[Bên trên sợ không phải là rắn Lôi Đình?]
[Ôi không, tôi từ chối! Tôi từ chối cuộc hôn nhân này! Tình yêu rắn mèo tuyệt đối không được!]
…
Lâm Tinh Hà cũng sợ Tiểu Tuyết Cơ ăn phá hủy cơ thể, xem xét thành phần bên trong thức ăn cho mèo, bên trong có chút loại thịt, thoạt nhìn dường như vẫn tốt.
Cô hỏi: “Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiểu Tuyết Cơ lắc đầu, cô bé nghe được âm thanh của Lâm Tinh Hà, cực kỳ vui vẻ: “Mẹ, mẹ, mẹ!”
Lâm Tinh Hà nói: “Thành máy móc cấm ma thuật và tiên thuật, không gian bên người cũng cấm, cho nên không có biện pháp mang con ra. Ở trong góc tủ có lương khô, nếu con ăn chán thức ăn cho mèo, hoặc không thích ăn, có thể ăn lương khô bên trong. Con chịu đựng một chút, trường thi này đã trải qua được quá một nửa.”
Tiểu Tuyết Cơ trả lời vang dội: “Vâng, mẹ.”
Tiểu Tuyết Cơ lại lấy một nắm thức ăn cho mèo, cho từng viên từng viên vào miếng, giống như đang ăn kẹo.
“Mẹ, con siêu ngoan!”
“Mẹ, con nhớ mẹ rồi.”
“Mẹ, cái này ăn siêu ngon, mẹ có muốn ăn không?”
Lâm Tinh Hà muốn tan chảy.