Lại nói, bởi vì ảnh hưởng của chứng trầm cảm trước hôn nhân của Thập Tứ, Hạ Xuân Diệu cuối cùng vẫn là không được ăn cơm tối, đành phải một bên nguyền rủa mình lòng dạ đàn bà, một bên trống không bụng bò lại phòng ngủ, ngủ thϊếp đi, cũng không biết mơ thấy cái gì, liền ôm lấy chân Xuân Đào gặm, cuối cùng vì không chịu nổi Xuân Đào một chân đá bay xuống giường, nàng cũng không có mơ hồ, quen thuộc từ trên giường vồ xuống chăn mền, tiếp tục ngủ trên mặt đất nước bọt chảy ngang. . .
Cứ như vậy đến sáng ngày hôm sau, khi một bát bánh bao bày ở cửa phòng nàng, nàng cơ hồ cảm động khóc lên, đặt mông ngồi xổm xuống, cầm lấy bánh bao không chút suy nghĩ bỏ vào trong miệng, còn không ngừng hướng gian phòng chào hỏi: "Xuân Đào, Xuân Đào, có bánh bao, bánh bao trên trời rơi xuống a, ưm, ngon quá! Hiếm khi không cần đoạt liền có ăn. . ."
"Ăn, ăn, ăn, ăn chết cô đi." Gian phòng bên trong truyền đến tiếng mắng của Xuân Đào, "Trong đêm hôm qua, thậm chí ngay cả bàn chân của ta cũng có thể cầm lấy gặm mấy miếng!"
"Phốc" nàng một hơi đem nhân bánh bao phun ra, mang theo Bao Tử vọt vào phòng, "Cô nói ta gặm bàn chân của cô? ? Không có khả năng a!"
Nàng có đói khát đến mức độ kia sao? Nàng có đói khát như vậy sao?
"Hừ. . . Gặm thật là ngon miệng đấy, lại còn chê bàn chân của ta quá mặn!"
". . . Ta liền kỳ lạ tại sao ta lại tỉnh dậy trên mặt đất. . ." Tiếp tục gặm bánh bao, nàng liền kỳ quái nàng làm sao buổi sáng đau răng, hừ, quả nhiên tư vị thịt người chẳng ra sao cả, vẫn là bánh bao ăn ngon, lại cắn một cái. . .
Liếc xéo một chút Xuân Đào đang tức giận, ách. . . Vốn còn nghĩ hỏi nàng có bệnh nấm chân hay không. . . Nếu là lây cho miệng của nàng liền không tốt lắm. . . Vẫn là thôi đi, bệnh từ miệng mà ra. . . Nhưng là họa cũng từ miệng mà ra oa. . . An toàn trên hết. . . Ăn bánh bao, ăn bánh bao. . .
"Nói nhảm, không đem cô đạp xuống dưới, còn không biết cô muốn gặm cái gì đâu. Bánh bao trong tay từ chỗ nào đến? Cũng không biết là thứ gì liền dồn vào trong miệng!"
"Cái gì là thứ gì, không phải là bánh bao để cho người ăn sao? Chẳng lẽ còn nhất định phải cắm tấm bảng phía trên viết "Mời ăn ta đi", mới có thể ăn à." Nàng dùng sức lớn miệng cắn, đem một cái bánh bao triệt để vùi vào trong bụng, thỏa mãn phát ra một tiếng hừ hừ, vỗ vỗ dầu trên tay, nắm lên một cái nhét vào trong miệng, đem dây lưng quần thắt chặt lại, tay lại cầm nhiều thêm một cái, phát ra vài tiếng ưm ưm, ra hiệu mình bắt đầu đi làm việc.
Xuân Đào cũng không có không hỏi nàng, phất phất tay ra hiệu biết rồi, nhìn xem Xuân Diệu đi ra ngoài phòng, liếc qua bánh bao còn thừa trên mặt bàn, vỏ trắng mịn màng, ngay cả nhân bánh nhồi cũng tỏa ra cùng một mùi dầu không giống nhau, đầu bếp nấu cơm cho bọn hắn hạ nhân lúc nào sẽ cố ý bỏ công sức vào nhồi kỹ nhân bánh bao cho bọn hắn hạ nhân. . . Nhíu mày, vì lý do an toàn, vẫn là chớ ăn. . . Nếu như tính sai, ăn đồ của chủ tử, rước họa vào thân liền phiền phức. . .
Hạ Xuân Diệu một bên gặm bánh bao, một bên đi đến cửa hông Cửu Gia Phủ, liếc qua Cửu Gia cỗ kiệu đang muốn đi vào triều lại dừng ở cổng lớn, than thở một tiếng, hắn giai cấp địa chủ cùng nàng nha đầu làm công cũng không khác gì nhau, còn không phải 9 giờ tới làm 5 giờ về không có được ngủ nướng sao, rụt cổ lại liền thò đầu ra cửa hông, ngâm nga bài hát lại hoa lệ bắt đầu một ngày mới.
Nhắc tới một ngày có bao nhiêu hoa lệ, nhìn vẻ mặt nàng thời khắc này liền biết, bụng bị bánh bao nhét đầy, thiếu thần công quạt bay của Thập Tứ, nàng như cá gặp nước nghe chuyện phiếm, thuận tiện nghĩ đến chuyện Bát Gia muốn nàng nghĩ rõ ràng, lần trước tặng hoa bí, mặc dù là Bát Gia hoa lệ tu dưỡng cùng tình cảm sâu đậm cao quý, tặng là nhận, nhưng nhìn vẻ mặt hắn nhíu mày lại chớp mắt, đoán chừng là không hài lòng lắm, mấy trăm năm khoảng cách thế hệ cùng quan niệm thưởng thức quả nhiên là chướng ngại yêu đương rất lớn nha, nàng làm sao hiểu được mấy trăm năm trước người ta thích đem vật gì làm trân bảo a. . .
Ừm. . . Hôm nay nàng nên tặng gì để giai nhân của nàng bất ngờ một chút đây? Rất muốn nhìn hắn lộ ra một vẻ mặt cảm động nhìn nàng, nháy đôi mắt to xinh đẹp, lôi kéo tay nàng, rơi nước mắt tí tách nói: “Ừm. . . Rất thích. . . Rất thích rất thích nha. . ." Hắc hắc hắc hắc hắc hắc. . .
Vểnh tai lên, thu hồi nụ cười bỉ ổi, liếc qua viên ngoại bàn số 5 nào đó đang trắng trợn tuyên dương tuyệt chiêu chơi gái của hắn. . . Đơn giản chính là bạc nện xuống có đi không về, cùng dùng bánh bao thịt đánh chó không có gì khác nhau. . . Bởi vì buổi sáng nàng ăn chính là bánh bao thịt, nàng cực độ khinh bỉ hướng viên ngoại kia ném đi ánh mắt gϊếŧ người.
Thư sinh bàn số 17 được phen đong đưa cây quạt, lắc đầu đọc thơ tình "Mỹ nhân như ngọc, quân tử hảo cầu" thơ , tuyên bố hắn một phân tiền không tốn cũng như thường lấy lòng một nữ nhân dễ như trở bàn tay. . . Bởi vì trong tay hắn là cây quạt khiến nàng có chướng ngại tâm lý, nàng cũng đối với hắn lật một cái liếc mắt. . .
Hai bên chính chủ lại không hề để ý tới tiểu nha đầu ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu là nàng, ngược lại là đối với quan điểm cua gái riêng của bản thân hoàn toàn khác biệt lẫn nhau, nhìn hằm hằm đối phương một chút, sau đó một bên bắt đầu quát: Không có tiền cua gái thì cút sang một bên. . . Một bên khác lập tức đáp trả đến: Dùng tiền nói chuyện yêu đương là chuyện không có phẩm vị nhất trên đời. . .
Sau đó một phen thần thương khẩu chiến bắt đầu triển khai bên trong hiệu ăn náo nhiệt, nào là: Tiền chính là chiêu thức cua gái căn bản, nhân tiện khinh bỉ tiểu bạch kiểm, trái ngược là: Tình cảm mới chính là tinh túy cua gái, nhân tiện khinh bỉ chết khách làng chơi.
Nàng quan sát say sưa ngon lành, thỉnh thoảng đi lên châm trà cho hai vị đại nhâ tranh cãi mặt đỏ tới mang tai, cho đến khi hai người cuối cùng hẹn xong, sau ba ngày, xem ai có nhiều nữ nhân hơn, lúc này mới kết thúc một trận chiến tranh của nam nhân, sự thật chứng minh, trên tình trường, không phải chỉ có cuộc chiến của nữ nhân mới thảm thiết nhất. . .
Đưa tiễn hai vị đại nhân hẹn xong sau ba ngày tái chiến, xem xét canh giờ, cũng là giờ tan tầm về sớm, liếc qua chưởng quỹ vẫn như cũ gảy bàn tính đánh keng keng, từ khi khôi phục trạng thái mặc kệ nàng, nàng phát hiện ra tiền công của nàng vậy mà không có giảm bớt, lần nữa ca ngợi chính sách quản lý lấy đức phục người của Cửu Gia, cũng không còn vì chính mình giáng cấp mà tranh luận, có thể về sớm đã nói lên có thể nắm bắt cơ hội yêu đương, kết quả là, thần công bước chân mèo của nàng lại lần nữa trình diễn tại hiệu ăn Cửu Gia. . .
Nàng phải nhanh đi tặng quà cho Bát Gia. . . Hôm nay, từ trận biện luận kia nàng đã được giáo dục tư tưởng sâu sắc, đồ hôm nay tặng, nàng khẳng định Bát Gia sẽ yêu thích không buông tay, cảm động không thôi, thuận tiện khích lệ một chút sự thông minh của nàng quả nhiên không thấp, nàng liền nói, lần trước đưa hoa bí khẳng định là bởi vì Thập Tứ cầm cây quạt gõ đầu của nàng, gõ cho nàng bị ma quỷ ám ảnh, bây giờ người không ở đây, dung lượng não của nàng lập tức thăng cấp gấp bội. . .
Sự thật chứng minh, chỉ cần Thập Tứ không xuất hiện trong bán kính một cây số, đối với nàng Hạ Xuân Diệu mà nói, chính là một ngày tuyệt đẹp và tốt lành. . .
Bát Gia. . . Nàng đến đây. . . Hi vọng hắn còn chưa có tắm rửa xong . . . Hắc hắc hắc hắc. . .
. . . Lời ban nãy. . .
. . . Xin rút lại. . .
Đối với nàng Hạ Xuân Diệu mà nói, trở lại Thanh Triều liền không có cái gì gọi là ngày tuyệt đẹp tốt lành.
". . . Nha, chơi gái tỷ tỷ, tỷ lại tới à?" Sữa Oa Oa quen thuộc lộ ra một khuôn mặt tươi cười, thật ngây thơ, thật thuần khiết a. . . Nhưng là dùng cái mông mà nghĩ cũng biết hắn không có ý tốt.
". . . Sao. . . Làm sao. . ."
"Hôm nay lại đưa thứ gì đến rồi? Còn là màu xanh oa, tỷ không biết đưa nam nhân đồ vật màu xanh ý là nói lão bà hắn hồng hạnh xuất tường a?" Chớp đôi mắt to ngây thơ, nhưng là lời nói cùng vẻ mặt hoàn toàn không thích hợp .
". . ." Một tay lấy đồ trong tay nhét về sau lưng mình, híp mắt nhìn tiểu quỷ chết tiệt kia, phát hiện hắn hôm nay là lẻ loi một mình, bên người không có mang theo một mảnh quân đội trẻ em, đột nhiên lộ ra một tia cười mờ ám, đây là cơ hội báo thù ông trời cho nàng a, không nên trách nàng ban ngày ban mặt lấy lớn hϊếp nhỏ, thực sự là tiểu quỷ này quá vô sỉ, vậy mà dám nói nàng hồng hạnh xuất tường, a? Nàng là công dân tốt, nàng sẽ hồng hạnh xuất tường sao?
Vén lên tay áo, từng bước tới gần, tiểu quỷ chết tiệt, cầu nguyện đi, nàng hôm nay tuyệt đối phải đem hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ, tốt nhất đem cha nương hắn đều gọi đến, để nàng nhìn xem là dạng ohuj mẫu hỗn đản nào, vậy mà giáo dục ra dạng tiểu hài chết tiệt này đến gieo rắc tai họa cho nhân gian. . .
"Tỷ muốn đánh ta?" Tiểu Oa Oa cũng không sợ, chỉ là chớp mắt nhìn xem nàng.
". . . Ngươi nhìn ta bộ dáng này giống như là muốn cùng ngươi tương thân tương ái a?" Nàng nghiến răng nghiến lợi, giương nanh múa vuốt, trong miệng còn phát ra vài tiếng hừ hừ. . .
"Cũng không giống, chẳng qua ta khuyên tỷ tốt nhất đừng làm. Tỷ sẽ hối hận đấy."
". . . Hối hận? Ta hối hận ta vì sao không có sớm đánh chết ngươi thì có!" Tay áo xắn lên thật cao, cởi giày, nàng muốn dùng giày làm hung khí thật tốt đánh lên đầu Oa Oa chết tiệt này. . .
"Tỷ thật sự muốn đánh ta sao?"
"Nói nhảm, hừ! Ngươi kêu đi, coi như gọi rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi! Ha ha ha ha ha! !" Nàng ngửa mặt lên trời cười dài, cũng mặc kệ lời thoại của mình căn bản không phù hợp để một tiểu nha đầu nói với một cái sữa Oa Oa, đang muốn ngẩng đầu ném giày đi, "Có bản lĩnh liền gọi cha mẹ ngươi cùng tới, ta cùng một chỗ đánh! Hừ!" Xem xét chung quanh hắn không có người, nàng liền bắt đầu phát ra lời nói hùng hồn, tnnd, cha mẹ giáo dục thất bại cũng hẳn là đáng đánh. . .
"Thật sao? A Mã! ! ! Có tỷ tỷ muốn đánh cha! !" Hắn đột nhiên xoay người, đối với cửa lớn bên cạnh hét lớn một tiếng, quay người, một mặt nụ cười như ý, nhìn Hạ Xuân Diệu đứng ở nơi đó tay phải nâng giày, triệt để thất thần, "Đều cùng ngươi nói, ngươi sẽ hối hận. . . Hắc hắc. . ."
". . . Ngươi. . . Ngươi. . ." Bàn tay đang giơ giày của nàng đột nhiên tê dại từ đầu ngón tay lên đến đỉnh đầu, không. . . Không phải chứ. . . Hắn. . . Hắn. . . Hắn là. . .
"Ai muốn đánh ta?" Một thanh âm lạnh buốt từ trong nhà bay ra, tiếp theo một đôi giày vải đen giẫm trên mặt đất, góc áo bào đen từ trong viện bay ra, toàn bộ đều như chuyển động chậm, từng bước một xuất hiện trong mắt Hạ Xuân Diệu. . .
Tay run, chân run, toàn thân như nhũn ra, tay nàng cứng lại tại chỗ, nhìn Tứ a ca cứ như vậy đứng trước mặt của nàng, nhìn cảnh tượng nàng nghiêng lông mày lệch ra mắt giơ giày muốn đánh con trai mình. . . Rất muốn bây giờ liền mua vé tàu chạy trốn tới Great Britain đi cho rồi. . . Huhu. . .
"Cô muốn đánh ta?" Tứ a ca cũng không để ý, nhướng mày liếc xéo ai đó đứng tại chỗ, dáng vẻ như muốn ồn ào làm cách mạng. . .
"Không không không. . . Nô tỳ không phải muốn đánh ngài, ta là muốn đánh. . ."
"Đánh con trai ta?" Ngữ điệu vẫn không thay đổi, thanh âm không thay đổi. . .
". . ." Ngang cũng chết, mà dọc cũng chết. . . Lần này triệt để ngỏm củ tỏi rồi. . . Huhu. . . Nàng sắp lìa hồn trước cửa nhà Bát Gia rồi. . . Bát Gia, coi như nàng làm quỷ cũng sẽ trước tiên bay tới tìm hắn. . .
"A Mã, huhu. . . Tỷ tỷ này từ hôm qua liền bắt đầu đuổi theo con rất lâu. . . Huhu. . . A Mã phải giúp con làm chủ a!" Bé con mặt còn hôi sữa chết, vậy mà lật một cái liền ứa nước mắt ra rồi. . .
Tnnd Ai từ hôm qua bắt đầu truy đuổi hắn chứ, tiểu quỷ chết tiệt này, bản lĩnh trợn tròn mắt nói lời bịa đặt cũng chưa hẳn quá mạnh đi? Ỷ vào mình có cha là Hoàng đế, ở chỗ này cuốc yếu đỡ mạnh, gây sóng gió, nnd, nhỏ như vậy mà đã là một thiếu gia ăn chơi, tương lai khẳng định chính là thứ trắng trợn cướp đoạt dân nữ, bức lương nhân làm kỹ nữ điển hình, nàng nên thay trời hành đạo bắt hắn cho. . . Ách. . . Điều kiện tiên quyết là. . . Cha hắn không có ở đây cơ. . .
". . ." Tứ a ca liếc qua con trai bé bỏng ghé vào chân mình khóc lóc, lại liếc Xuân Diệu đứng ở nơi đó lấy ánh mắt gϊếŧ người, nhàn nhạt vỗ đầu bé con một cái, ". . . Dùng bộ dạng này đi lừa Ngạch Nương của con đi, A Mã con không ăn bộ dạng này."
"Ưʍ. . . A Mã, cha thật đùa không nổi mà." Ngẩng đầu chớp chớp mắt, nước mắt mới vừa trào ra, tỷ tỷ kia cũng mới vừa bị dọa đến chân run, A Mã liền không hợp tác chơi cùng hắn, vốn đang muốn nhìn nàng ta nước mắt, nước mũi trào ra nói "Nô tài đáng chết", hắc hắc. . . Nàng nói ra khẳng định phải vui hơn người khác nói. . .
"Muốn A Mã nói đùa với con cũng không khó, đi viết xong mấy chữ còn dang dở đi ."
"Được, A Mã cười lạnh, con từ khi sinh ra đến bây giờ đã biết nhận thức đã sáu, bảy năm, xương cốt đều đông cứng lại rồi, viết chữ, viết chữ, ta đi viết chữ!" Hắn nhún vai, đang muốn trở về gian phòng, lại quay người đánh một hồi thương, "A Mã."
"Chuyện gì?"
"Con hôm nay rất muốn ăn rau cải xôi." Hắn không có hảo ý hướng Hạ Xuân Diệu còn đứng ở nơi đó, chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nháy nháy mắt, "Tỷ tỷ, tỷ sẽ làm rau cải xôi sao?"
". . . Rau cải xôi?" Tứ a ca nhíu mày, lại đột nhiên hiểu ý liếc xéo một chút, Xuân Diệu còn chưa kịp đem giày thêu buông xuống, lại thở hốc vì kinh ngạc, đem bó rau xanh cầm trong tay giấu phía sau, lại nhìn về phía con trai nháy mắt với mình, nhàn nhạt giương môi, "Đã là đồ ăn chay, cũng tốt."
". . ." Cái gì. . . Cái gì. . . Có ý gì chứ. . . Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra. . . Hóa ra hai cha con này lại coi trọng bó rau cải xôi đáng yêu sau lưng nàng sao, bọn hắn đừng ỷ vào mình giai cấp địa chủ địa vị tối cao liền loạn khi dễ công dân tốt đẹp a, đây chính là rau cải xôi mùa thu nàng tỉ mỉ chọn lựa, muốn tặng cho Bát Gia a. . . Ai cũng không thể ngăn cản nàng liếc mắt ra hiệu a! !
"Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Hay là tỷ xem thường A Mã của ta? Một bó rau cải xôi cũng không nỡ?" Con trai châm ngòi thổi gió. . .
". . ." Làm cha vậy mà cũng phối hợp dựng dựng lông mày. . .
Hu oa, đây là đã chọc tức ai vậy, ba lần nàng tỉ mỉ thiết kế lễ vật, toàn bộ đều bị nửa đường chặn đứng cống nạp vào Tứ Gia phủ, nàng nói mà, Bát Gia, phong thủy nhà hắn cũng thật kém, thứ gì cũng đều bị Tứ Gia nửa đường chặn lại, cũng tới lúc hắn chuyển nhà, đổi phong thuỷ đi, nếu lại không chuyển, đoán chừng nàng yêu đương không thành nha. . .
"Còn không đi?" Con trai tiếp tục đóng vai ác bá địa chủ trắng trợn cướp đoạt dân nữ.
". . ." Làm cha tiếp tục nối giáo cho giặc. . .
Nàng nện bước chân nặng ngàn cân, vạn phần bi tráng nhìn Bát Gia phủ gần trong gang tấc, thật quá đáng. . . Thật quá đáng mà, cướp rau cải xôi của nàng thì thôi đi, lại còn muốn nàng tự tay đem làn thu thuỷ của mình vào trong nồi xào nấu, lại cầm đi cho bọn hắn nhai trong miệng, nuốt đến trong bụng. . . huhu làn thu thuỷ của nàng. . . Huhu. . . Ngay cả mặt Bát Gia đều chưa có gặp được liền phải chôn vùi trong bụng người khác. . .
"Tỷ làm gì bày ra một bộ "Kiếp này vô duyên" nhìn cổng nhà Bát thúc ta a?" Làm nhi tử tiếp tục đồng ngôn vô kỵ. . .
Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, cái gì mà kiếp này vô duyên, nàng không muốn kiếp sau tiếp tục đâu! Phi phi, làm sao ngay cả nàng cũng nói điềm xấu a. . .
". . . Nghe nói cửa nhà Bát đệ mỗi ngày đều có đồ vật lung tung ngổn ngang, là có người có chủ tâm nguyền rủa?" Làm cha lông mày nhíu lại, lần nữa dò xét bó rau cải xôi ở trong tay nàng, ngữ khí lại không giận mà uy. . .
". . . Rau cải xôi xào đúng không, ta giỏi việc này nhất!" Lớn chuyện không tốt. . . Nói sang chuyện khác, nói sang chuyện khác, nàng kéo ra một nụ cười bỉ ổi, lập tức giẫm lên giày thêu, cũng không kịp mang, liền lộn nhào ôm rau cải xôi lăn vào Ung phủ Thân vương, tự tay chôn vùi làn thu thuỷ của nàng. . .
Nàng hôm nay lại học được một cái đạo lý. . . Vui quá hóa buồn. . . Vật cùng tất phản. . .
Nhưng là nàng càng tin tưởng một cái đạo lý. . . Báo ứng… báo ứng. . . Không phải không báo, chỉ thời điểm chưa tới. . . Ăn làn thu thuỷ của nàng, chờ mang bệnh viêm ruột thừa đi. . . tnnd. .