Vĩnh Hằng Hoa Viên

Chương 276: Một nữ nhân tốt

Dịch; MiGoi

Bố Lỗ lưu luyến không rời từ biệt Tân Mật, sau đó hắn tiến tới Dược điện nhưng hắn không nghĩ ở lại đây mà chỉ hướng Phu Ân Vũ muốn một bình dược tráng dương. Tiếp theo hắn đi tới Khả Bỉ gia tộc.

Bố Lỗ ở nơi này dừng lại bốn ngày, Tạp Thực vẫn không cùng một chỗ với hắn nhưng hắn tiếp tục cùng với Nông Ái và Tạp Lan ân ái. Hai mẫu tử cực kỳ thích cảm giác do vũ khí mới của hắn mang lại. Nông Ái thích hình thái thứ nhất, còn Tạp Lan thì lại thích hình thái thứ hai. Tuy nhiên cả hai mẫu tử không thể nào tiếp nhận được hình thái thứ ba (hình thái nhỏ nhất), cả hai nàng đều cảm thấy hình thái này vô cùng thừa thải.

Thế nhưng khi nghe hắn nói đến hình thái thứ tư, Nông Ái liền trở nên cực kỳ hưng phấn, yêu cầu hắn nhanh chóng lĩnh ngộ ra. Nàng nói cho dù tiểu huyệt của nàng bị xé rách cũng muốn thử đi hưởng thụ siêu đại nhục bổng một lần, Bố Lỗ âm thầm cảm thán tiểu huyệt của nữ nhân có một chữ “tiểu” nhưng không hề tiểu chút nào.

Sau khi rời đi khỏi Khả Bỉ gia tộc, Bố Lỗ cuối cùng đành phải về lại nhà gỗ của hắn, thế nhưng hắn cảm thấy chỗ này hiện giờ không an toàn thế là hắn lại tới Vưu Sa gia tộc. May mắn thay, Vưu Sa gia tộc đang chuẩn bị nghênh đón cả nhà Khắc Lô Sâm và Cách Hoa Dung Sắc đến bàn về lễ đính hôn. Vì thế cho nên có rất nhiều việc cần hắn hỗ trợ, thuận tiện đem y phục giặt cho sạch sẽ.

Sau khi tiến vào tòa thành của Vưu Sa gia tộc, hắn cảm giác không khí trở nên thật náo nhiệt, tựa như hiện giờ đang là Tết. Tân Cơ Tư và Tân Mật đều đứng trước mặt của hắn, Đan Liệt Phu thấy hắn lại đến đây liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Nhân lúc không có người để ý, Đan Liệt Phu đem hắn kéo vào một nơi không người, hỏi hắn có mang dược tráng dương đến hay không. Kết quả tự nhiên Bố Lỗ không thể để Đan Liệt Phu thất vọng, Đan Liệt Phu vội vàng tìm Dĩ Mạt và Mã Lan tới thí nghiệm.

Vào buổi trưa, Bố Lỗ quay lại trì viện (viện có áo giặt đồ), lại nghe được âm thanh từ trong trì viện vọng ra. Hắn nhận ra được là Tân Cơ Tư và Dĩ Mạt, lần này có lẽ Dĩ Mạt kháng cự rất kịch liệt. Bố Lỗ không dám trêu chọc vào Tân Cơ Tư cho nên hắn xoay người rời đi thế nhưng được mấy bước hắn lại quay đầu lại, vừa đi vừa hát lớn. Khi tiến vào trì viện hắn thấy Tân Cơ Tư và Dĩ Mạt đã tách rời nhau ra, váy của Dĩ Mạt có chút nếp nhăn. Hắn giả vờ như không biết, hỏi Tân Cơ Tư:

“Ách, Tân Cơ Tư công tử, ngài và Dĩ Mạt tiểu thư ở đây làm gì a?”

Chuyện tốt của Tân Cơ Tư bị Bố Lỗ phá đám, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, hắn đoạt lấy giỏ cơm trong tay Dĩ Mạt ném xuống đất. Sau đó hắn cởϊ qυầи ra, dùng tiểu kê kê tưới nướ© ŧıểυ lên trên giỏ trúc, cười lạnh nói:

“Ta biêt Dĩ Mạt tới đưa cơm cho ngươi, nhớ tới đã lâu không chỉnh qua ngươi cho nên cố ý tới đây làm phao nướ© ŧıểυ cho ngươi ăn!”

Vì để che giấu sự tình hắn gian da^ʍ Dĩ Mạt, cho nên Tân Cơ Tư cố ý nói ra.

Bố Lỗ chỉ cười cười đáp lại:

“Nhục bổng của Tân Cơ Tư thật sự rất đẹp a, bắn nướ© ŧıểυ lại có thể bắn xa như vậy, không những thế làʍ t̠ìиɦ còn rất lâu, tạp chủng ta rất bội phục, nghe nói Tân Cơ Tư công tử tối nay lại muốn tái đấu với Đan Liệt Phu công tử phải không?”

“Đúng vậy, tạp chủng, đêm nay ngươi nhất định phải đến xem, ta sẽ khiến cho Đan Liệt Phu đại bại thảm hại như lần trước. Tiểu tử kia không có bản lĩnh lại còn sĩ diện. Ha ha, nhiều lần muốn đánh bại ta, ngoại trừ nhục bổng hắn to dài hơn ta một chút, hắn lấy cái gì để đấu với ta?”

Tân Cơ Tư cười lạnh nói.

Bố Lỗ trong lòng khẽ động, nói một câu:

“Thế nhưng Đan Liệt Phu công tử có thể lấy được Cơ U Ái tiểu thư a!”

Tân Cơ Tư khinh thường:

“Lấy được Cơ U Ái có gì mà tự hào? Công chúa Lộ Lôi còn chính là tình nhân của ta! Thân phận của nàng cao hơn Cơ U Ái vài bậc, không những thế còn trẻ, đẹp hơn cả Cơ U Ái, Đan Liệt Phu muốn đấu với ta, không có cửa a!”

Bố Lỗ trong lòng cười trộm: Cuối cùng cũng biết được tình nhân của Đan Liệt Phu là ai, dĩ nhiên lại là công chúa Lộ Lôi, thực sự nghĩ không ra a.

“Tạp chủng, ăn nướ© ŧıểυ ta cho ngon a, ngươi sẽ trở nên cường hãn được như ta!”

Tân Cơ Tư cười nhạo, không để ý tới Dĩ Mạt và Bố Lỗ, nhanh chóng rời đi khỏi trì viện.

Dĩ Mạt nhìn giỏ trúc ướt đẫm nướ© ŧıểυ, khuôn mặt đầy áy náy hướng Bố Lỗ nói:

“Xin lỗi ngươi, vốn cơm canh đã không được ngon, hiện giờ lại toàn nướ© ŧıểυ của hắn. Thế nhưng ta lại không có tư cách đổi cho ngươi một giỏ cơm khác.”

“Ta không có đói bụng.”

Bố Lỗ tiến lại gần Dĩ Mạt, đưa tay vuốt ve váy bị nhăn, nói:

“Dĩ Mạt tiểu thư, ta biết sự tình của ngươi và Tân Cơ Tư, tại sao ngươi không cự tuyệt hắn?”

Dĩ Mạt giật mình, hoảng hốt hỏi:

“Tạp... tạp chủng, ngươi biết ta bị Tân Cơ Tư gian da^ʍ?”

“Đúng vậy, tại sao ngươi không nói cho Đan Liệt Phu công tử biết?”

“Ta sợ công tử không còn muốn ta nữa cho nên ta không dám cự tuyệt Tân Cơ Tư, cũng không dám nói cho công tử biết. Ngươi... ngươi có thể giúp ta giữ bí mật được không? Ta thật sự rất sợ công tử không muốn ta nữa, ta thật sự rất thích hắn, từ nhỏ đã thích hắn. Tuy rằng hắn đối với ngươi rất xấu, thế nhưng hắn không âm hiểm như Tân Cơ Tư, hắn cũng luôn thương ta... Thế nhưng... thế nhưng ta lại bị Tân Cơ Tư, ta rất sợ, oh oh!”

Dĩ Mạt nói xong liền thương tâm nức nở.

Da^ʍ ý của Bố Lỗ đối với Dĩ Mạt hiện giờ biến mất hoàn toàn, tự đáy lòng nói:

“Nếu mà ngươi tin tưởng ta, liền làm theo lời của ta, đem sự tình của ngươi và Tân Cơ Tư nói cho Đan Liệt Phu công tử biết. Như thế sau này ngươi sẽ không tiếp tục bị Tân Cơ Tư uy hϊếp, Đan Liệt Phu công tử là người rất tốt.”

Dĩ Mạt khóc nức nở:

“Làm sao có thể được? Cơ thể ta không còn thuần khiết, công tử nhất định sẽ không cần ta nữa. Tạp chủng, nếu mà đổi lại là ngươi, ngươi còn muốn ta sao?”

Bố Lỗ cười đáp:

“Ta là tạp chủng, chính là sinh mệnh đê tiện nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể so được với ta. Chỉ cần là nữ nhân, ta đều muốn.”

Dĩ Mạt đồng tình nhìn Bố Lỗ, ai thán nói:

“Bây giờ ta cũng không tốt hơn ngươi bao nhiêu! Ta bây giờ muốn đi gặp công tử, Tân Cơ Tư luôn luôn uy hϊếp ta, nói muốn nói cho công tử biết khiến ta cảm thấy sợ hãi không dám phản kháng. Có lẽ đem sự tình này nói ra, trong lòng ta sẽ dễ chịu một chút, hiện tại sống rất cực khổ a!”

Bố Lỗ đột nhiên nói:

“Dĩ Mạt, ta lần sau sẽ báo thù giúp ngươi, đem nhân tình của Tân Cơ Tư đoạt tới trong tay để cho hắn nếm thử tư vị nữ nhân của mình bị người khác gian da^ʍ.”

“Xì!”

Dĩ Mạt bất cười, khuôn mặt đầy nước mắt trở nên ửng hồng, nói:

“Ngươi đừng có lừa ta! Ngươi làm sao có thể chạm vào được công chúa Lộ Lôi? Vừa mới nói không có nữ nhân nào muốn ngươi, hiện tại còn cuồng vọng tự đại, chết cười người ta!”

“Cười được là tốt rồi, sau khi khóc thì nụ cười sẽ càng xinh đẹp hơn, đây chính là lời nói của mẫu thân ta. Dĩ Mạt, nhỡ kỹ lời của ta, tìm cơ hội nói cho Đan Liệt Phu công tử biết, nếu mà hắn không muốn ngươi, ta sẽ lấy ngươi làm thê tử!”

Bố Lỗ nghiêm túc nói, dừng lại một chút, lại dâʍ đãиɠ nói ra:

“Ta thế nhưng lại có một thanh nhục thương rất lợi hại a!”

“Tạp chủng hỗn đản., ngươi cũng là đồ bại hoại, ta không thèm nghe ngươi nói nữa.”

Dĩ Mạt sẵng giọng nói một câu, cầm lấy giỏ trúc đi ra ngoài.

Bố Lỗ cười nhạt một tiếng nói:

“Mạn Lạp, ngươi có thể vào rồi a!”

Lời vừa dứt liền thấy Mạn Lạp xuất hiện trước cửa, nàng đi tới lại gần Bố Lỗ nói:

“Đan Mỹ tiểu thư tìm ngươi.”

Bố Lỗ cả kinh, nghi hoặc:

“Thời điểm như thế này nàng tìm ta tới làm gì?”

“Trong lòng ngươi đã có câu trả lời.”

Mạn Lạp trong lời nói lạnh nhạt có chút ngượng ngùng.

Bố Lỗ không đồng ý nói:

“Ngươi không nói ra rõ ràng, cho mười lá gan ta cũng không đi.”

“Đan Mỹ tiểu thư nói bây giờ chính là lúc an toàn nhất, hiện giờ đang nghỉ trưa, không có nhiều người chú ý.”

“Cũng được, mới vừa bị Dĩ Mạt khiến cho dục hỏa đốt người. A, Mạn Lạp, ta biết ngươi nghe được câu chuyện của chúng ta, sự tình của Dĩ Mạt ngươi chớ nói cho người khác biết. Tuy rằng ta không thích Đan Liệt Phu nhưng mà muốn giúp hắn giữ lại một chút mặt mũi, cũng để cho tổn thương của Dĩ Mạt giảm bớt đôi chút.”

Bố Lỗ tự đáy lòng nói ra.

Mạn Lạp khuôn mặt lạnh lùng có chút sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

“Tại sao ngươi lại thay nàng ta nghĩ nhiều như vậy?”

“Nga? Tại sao lại thế chứ? Hay là do nàng bình thường rất mỹ lệ, lại khả ái. Lại nói tiếp ngươi so với nàng ta còn hấp dẫn hơn nhiều, ta cũng suy nghĩ thay cho ngươi rất nhiều, hắc hắc!”

Bố Lỗ cất bước đi tới của của trì viện, Mạn Lạp vẫn còn chưa kịp đi theo, hắn quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt nàng lạnh lùng, hắn hướng nàng cười, nghiêm túc nói một câu:

“Dĩ Mạt mang cho ta những bữa cơm rất tốt, ta rất cảm kích nàng!”