Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 19

“Minh Lan cậu điên rồi à?!!!”

Luân hét lớn khiến tôi rùng mình, tôi lại làm gì sai sao? Nhưng chưa kịp trả lời câu hỏi do chính mình đặt ra thì Luân đã xông đến, nắm ghì lấy bờ vai nhỏ bé của tôi. Luân nghiến răng gằn giọng.

“Là đứa nào làm?”

“Hả? Làm gì?”

“Đứa nào làm cậu ra nông nỗi này?”

“À thì... đúng rồi!”

Tôi đẩy Luân ra, xách váy lên mà cắm đầu chạy, bỏ Luân đang ngơ ngác nhìn, tôi còn có lòng vẫy tay chào tạm biệt cậu.

“Khoan hãy lo lắng cho tôi, để tôi đi đập chết người chị quý báu của tôi cái đã”

Nói rồi tôi cứ chạy và chạy, Luân đang giận không nên tiếp xúc làm gì. Tôi phải chạy nhanh nếu không bị Luân bắt lại là toang.

Bây giờ mới phát hiện dù chạy chân trần nhưng dưới lòng bàn chân tôi bắt đầu trơn trượt, trời khá tối tôi cũng không quan tâm nữa. Nhắm thẳng đến chỗ trung tâm lễ hội, nơi chị Như đang đứng vui đùa cùng các bạn.

Tôi giận đến mức xông quá đám đông..

“Cái đcm Như!!!”

Đúng vậy, tôi đạp thẳng vào ngực của Như khiến chị ta té xuống đất, chị ta bất ngờ lắm định ngồi dậy nhưng tôi đã xông đến ngồi thẳng lên người chị, tôi đưa tay cao lên..

*Bốp!

“Cái này là cứ kiếm chuyện với tôi quài”

*Bốp!

“Cái này là vụ lần trước”

*Bốp!

“Cái này là cho tương lai!”

Thấy tôi đánh chị Như xung quá nên cũng không ai dám cản lại, đến khi hả giận tôi mới lảo đảo đứng dậy. Chị Như lúc này hai bên má đã đỏ hoe, đôi mắt đẫm nước mắt, nhìn tôi bàng hoàng như không tin được.

Sau khi hết giận, tôi mới để ý cơn đau buốt ở khắp chân tay, nhìn lại thì lòng bàn chân lúc nãy đi trên thuỷ tinh nên bị cứa chảy máu khá nhiều.. cơn đau nhức này đột ngột lại ập đến khiến tôi không còn sức lực..

Cơ thể tôi bỗng chốc mất thăng bằng, mọi vật trước mắt đều lộn xộn và nhoè đi, tôi không còn sức chống cự mà ngã xuống, cứ ngỡ sẽ ngã xuống nền đất cứng ngắt nhưng ai đó đã đến đỡ lấy tôi..

[...]

“Lo mà chuẩn bị tiền bồi thường cho con gái tôi đi!”

“Cái thứ con mất dạy!”

Do bên ngoài khá ồn nên tôi thức giấc, tôi cố mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn, ánh đèn trắng lạnh lẽo chói mắt, xung quanh là một nơi xa lạ. Tôi cố ngồi dậy, phát hiện bản thân đang truyền nước biển, tay chân thì băng bó cả rồi. Chắc đang ở bệnh viện..

Tôi cố giương mắt về phía cửa, nơi phát ra tiếng ồn. Là ba mẹ tôi đang cãi nhau với... ba mẹ chị Như.. hừ.

Hình như họ đang xúc phạm gia đình tôi thì phải, chắc ba mẹ tôi lại sẽ cúi đầu xin lỗi, thật bực mình mà.

Tôi cố gắng di chuyển cái tấm thân chằn chịt vết thương này xuống giường, nhưng vừa bước xuống cảm giác đau ở lòng bàn chân bỗng nhói lên.

*Bốp!

Tôi giật mình nhìn về phía ba mẹ, mẹ tôi.. bà ấy đang tát mẹ Như sao?! Đúng vậy, đây là mẹ tôi hồi trẻ, khá nóng tính. Nhưng ba của Như lại xót vợ định đưa tay đánh lại mẹ tôi.

“Cái thứ giáo viên gì mà đánh người!”

“Giáo viên chứ có phải sư cô đâu mà không được đánh?!”

“Cô!”

“Này, chú mà đυ.ng tới vợ và con gái anh là anh không nhịn đâu nhé!!!!”

Ba tôi mọi ngày hiền lành lại lên tiếng hâm doạ thế này chắc hai người kia cũng quá đáng lắm nhỉ? Ba mẹ Như lúc nào cũng đàn áp gia đình tôi hôm nay lại bị thất thế nên tức giận bỏ về.

Ba mẹ tôi thì bỏ vào trong phòng. Vừa thấy tôi mẹ đã chạy rất nhanh đến ôm chằm lấy tôi, lúc này bà không kìm nén được nên đã khóc nấc lên.

“Sao bị bắt nạt mà con không nói? Con có biết mẹ lo cho con lắm không?!!”

“Mẹ à... con không sao..”

“Không sao cái gì?! Bị khâu tới mấy mũi, sợ để lại sẹo mất”

Không ngờ người phụ nữ hung dữ lúc nãy lại khóc trong lòng mình thế này. Lòng tôi cảm thấy nhói lên..

“Ba mẹ chỉ có mình con thôi. Lỡ con có chuyện gì thì sao?”

“Thì giờ ta về đẻ thêm em cho Lan”

Tôi và mẹ khựng lại, ba sao có thể nó đùa ở tình huống như vậy chứ.. hại mẹ tôi đỏ mặt quay lại đánh vào người ba tôi.

“Cái đồ quỷ già!”

[...]

Thế là tôi nhập viện đã được 2 ngày rồi, ba mẹ bận đi làm nên lâu lâu mới ghé thăm. Còn Khôi và Mai mỗi lần tan học đều đến thăm tôi, Mai kể là Như bị kiểm điểm thôi, không bị đình chỉ học, và nó thề với tôi rằng khi tôi khoẻ lại rồi nó sẽ khiến đầu ông giám thị không còn một cọng tóc.

Nhà trường đang xem xét lại vụ của tôi và không bắt tôi đền cửa kính, chỉ phê bình về hành động quá khích của tôi thôi. Có các thầy cô tốt bụng đến thăm tôi nữa.

Còn Quân thì lúc nào cũng đến thăm một chút rồi về nhưng trên tay luôn đem đến cho tôi khá nhiều hoa. Anh ta ân cần chăm sóc tôi, còn kể chuyện tôi nghe đỡ nhàm chán nữa.

Ấy thế mà tôi chỉ đợi Luân thăm thôi. Mà chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu. Đường đường là bạn cùng bàn của tôi mà vô tâm thế. Không lẽ còn giận hả ta? Thôi để khi nào xuất viện thì tôi sẽ hỏi rõ.

Hôm nay có một vị khách đến thăm tôi, nói nghe trịnh trọng vậy thôi chứ đó là ông nội. Chắc lại đến quở mắng tôi vì ăn hϊếp chị Như nên tôi cố tình giả vờ ngủ để tránh né ông, thế mà ông lại ngồi kế rồi tự nói một mình nữa.

“Minh Lan.. cháu yêu của ta, cái tên này là ta đã đặt cho con. Ta xin lỗi vì không làm tròn trách nhiệm của một người ông..”

“Ta biết con rất tủi thân, bị ăn hϊếp khá nhiều. Thế mà ta lại làm ngơ.. Không ngờ sự việc đi quá đà như thế. Ta thật sự xin lỗi”

Hử? Ông nội hôm nay lạ thế?

“Ta không mong con tha thứ cho ta. Nhưng.. ta rất nhớ những hình ảnh của con hồi nhỏ khi gọi ta là ông nội”

Giọng ông nội cứ run rẩy dần, hình như ông đang không khoẻ à? Tôi vội cựa mình để cho ông thấy tôi sắp tỉnh giấc, đúng như tôi dự đoán, ông lại trở lại vẻ nghiêm nghị như ngày thường.

“Ông nội đến thăm à?”

“Ừ, ghé ngang, đây là lọ thuốc làm mờ sẹo mà ta mua. Dùng đi, ta về đây”

Ông nội đứng dậy vội quay người đi che đi đôi mắt đυ.c ngầu của mình. Phút chốc ấy tôi mới nhận ra, bóng lưng của người thật cô đơn và nhiều tâm sự.

“Ông nội à.. con cảm ơn ông nhiều lắm”

[...]

Ngày tôi xuất viện, Mai đã đến đón tôi bằng chiếc Audi đỏ của mình, bác lái xe nhà Mai khá thân thiện, lại còn ân cần hỏi tôi đủ thứ.

Mai không đưa tôi về nhà mà đến sân đá banh. Cậu ấy bảo hôm nay Khôi và Luân sẽ cùng tham gia đánh banh giao lưu với lớp khác.

Hừ, cái tên khốn này không đi thăm tôi mà dành toàn bộ thời gian để tập đá banh. Hay lắm, không ngờ còn có sở thích này.

Mai dìu tôi lên khán đài ngồi xem. Tôi bỗng chốc nhìn về phía thủ môn của lớp khác.. đó là Khang mà nhỉ? Sao cậu ta lại bắt bóng cho lớp khác?!!

“Tên đó bẩn thỉu thật sự, lại cõng rắn đi cắn gà nhà”

“Cậu nói Khang à?”

“Đúng rồi, cái tên chết tiệt đó!”

Tôi quan sát một hồi thì tìm thấy Luân và Khôi, hai người ấy dường như không phát hiện ra chúng tôi đến xem.

“Ê Lan, nhìn áo Khôi ướt kìa, không ngờ cậu ta lại có múi.”

“Lan, nhìn Khôi vuốt tóc kìa”

“Ùi ui Lan, nhìn Khôi đá kìa, đẹp quá đi mất!!”

“Lan..”

“Nín, cậu coi trai ha coi banh vậy?!”

Nãy giờ Mai cứ làm phiền tôi mãi, cậu ấy cứ chốc chốc lại kéo áo tôi. Nhìn đôi mắt rạng rỡ của Mai cũng đủ biết cậu ta đã bị rơi vào lưới tình của Khôi giăng sẵn rồi.

À hôm nay trận đấu lạ lắm, Luân hình như đá tệ. Mỗi lần có cơ hội đá vào khung thành thì cậu ta lệch hướng, dùng hết sức đá thẳng trái banh vào mặt Khang, không phải một hai lần nữa, đến mức mặt Khang đỏ lên. Máu mũi xịt ra..

Khang nãy giờ ăn hết 4,5 trái vào mặt nên bực mình, xông đến túm lấy cổ áo của Luân.

“Cậu bị điên à? Cậu cố tình đúng không hả Ngô Minh Luân?!!!!!!!!!!”

Luân cười khẩy, nhìn mặt cậu ấy lúc này đúng đểu luôn, hai anh em nhà này y khuôn.

“Tôi cố tình đấy”