Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 18

“Cậu đã nói dối”

“Hửm?”

Không lẽ Luân để bụng vụ hồi trưa sao? Quân nhỏ nhen thế á? Thôi dù sao tôi cũng là người sai trước, nên tìm cách xoa dịu cậu ta vậy.

“Luân à.. trước tiên cậu buông tôi ra được không? Tư thế này nó cứ sao sao ấy..”

Đúng vậy, tư thế bây giờ của tôi và Luân nó cứ đen tối thế nào đó.. nhưng Luân thì không nghĩ thế, cậu ta cười khẩy.

“Cậu để người khác nắm tay còn tôi thì không được à?”

“Không phải, khác nhau mà.. ủa? Cậu thấy hết rồi à?”

Không lẽ Luân đang so bì với anh hai mình đấy chứ. Cậu bé này cũng bước ganh đua thật, thôi thì để tôi bù đắp cho cậu vậy.

“Luân à, đau đấy.. cậu thả tay tôi ra đi”

Nãy giờ Luân siết tay tôi dường như muốn gãy ấy, đau chết đi được.

Thấy tôi khó chịu, Luân mới từ từ buông tay tôi ra. Tôi được nước làm tới chụp lấy tay của Luân kéo đi. Luân bấy ngờ lắm.

“Lần này tôi nắm tay cậu rồi nhé, đừng giận nha”

Thế mà có hiệu lực ấy chứ. Luân ngoan ngoãn nắm tay tôi theo sau, suốt cả đoạn đường cậu không nói gì cả, chắc lại còn giận vu vơ rồi.

“Sau này tôi sẽ không nói dối cậu nữa, hứa đấy!”

Tôi kéo thành công Luân về lớp. Vừa về tới tôi đã bị Mai kéo đi thay đồ, còn Khôi ở lại với Luân để giúp cậu ấy chuẩn bị. Tôi không biết mình có nghĩ nhiều hay không nhưng có vẻ lúc Mai kéo tôi đi, Luân lại có chút không nỡ.

Mai nhìn có vẻ là một cô tiểu thư đài cát chẳng biết làm gì nhưng lại vô cùng khéo léo, hộp trang điểm của cậu ấy nhiều đến mức phải đặt trong vali chung với bộ váy của tôi. Cậu xoắn tay áo lên hết cỡ, vuốt nhẹ tóc.

“Cậu cứ việc ngồi đây, tất cả việc còn lại cứ để tôi!”

“Cảm ơn cậu, Mai..”

“Chúng ta là bạn mà”

Tuyết Mai cười tít mắt. Thế là cậu ấy vận dụng số thời gian ít ỏi còn lại để trang điểm cho tôi, cậu dùng cây trâm để cố định lại tóc, và đính lên đó một chút hoa mà Khôi vừa hái cho Mai. Chắc Khôi mà biết sẽ khóc ngất mất..

1 lúc sau..

“Hoàn thành!”

“Xuất sắc luôn Lan, tay nghề của tôi quá đỉnh”

Tôi nhìn mình trong gương, dường như không thể tin vào mắt mình nữa. Nhìn khá xinh, lại có chút ngọt ngào.

Mai nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, cậu tâm đắc bởi tay nghề của mình.

“Khoan, còn thiếu giày cao gót”

“Ơ thật sự phải mang à?”

“Cậu mang mới nổi bật chứ!”

Gì chứ, đôi giày của Mai cao tận 5 cm đấy. Tôi đã bao giờ mang nó đâu? Dưới sự nhiệt tình của Mai, cùng với phần thưởng khá lớn nên tôi đành mang, nhưng đi đứng khá bất tiện. Sơ ý một cái là té như chơi.

Đúng 5h Mai hộ tống tôi xuống dưới, nghe bảo lớp tôi bốc thăm thứ tự catwalk là thứ 5, sao có thể gần như thế chứ. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Lúc tôi vừa bước xuống đã thấy Luân chuẩn bị khá gọn gàng, tóc được vuốt keo lên trông khá sáng sủa, với bộ áo màu đen. Thật sự hút hồn luôn ý, quá đẹp mà. Nhiều bạn gái bu quanh cậu ấy lắm chắc hẳn là xin in4 chứ gì.

“Mai!”

“Á Khôi!”

Khôi bên Luân chạy đến gần chúng tôi. Cậu tay xoè tay ra đưa cho Mai một thanh kitkat.

“Tặng Mai”

“Tốt thế, ở đâu vậy?”

“Bạn nữ đằng kia cho tôi”

Ặc.. tôi nhìn về phía Khôi chỉ.. mấy bạn nữ ấy đang lườm liếc về phía này. Mai cũng có vẻ bất ngờ lắm, nhưng một giây sau..

“Cái đm liếc gì?”

“Mai ơi Mai, dừng lạiii”

“Lan à cái lũ đó chỉ biết ganh tị với chúng ta thôi, còn Khôi, tự giữ lấy mà ăn đi, tôi không muốn ăn đồ tặng của người khác”

Khôi đã dại gái rồi còn ngu. Chắc phải để Quân dạy cậu một khoá mới được.

Ấy thế mà khi bị Mai từ chối thì Khôi không những không buồn mà còn khá vui vẻ, cậu ta lấy từ trong túi ta khá nhiều kẹo, đặt lên tay Mai.

“Cái này là tôi lựa”

“Còn của tôi thì sao?”

Tôi vội lên tiếng cắt ngang lời đường mật của hai người này. Khôi nghe thấy thì hơi lúng túng còn Mai bơ đẹp tôi luôn.

Tôi để ý Luân đang nhìn mình, cậu ta nhìn khá lâu đến khi tôi thấy ngộp ngạt...

Tôi đành đi về phía Luân đang đứng, 10 phút nữa chúng tôi phải về vị trí rồi. Nhưng mà đám gái bao quanh Luân vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Không luồng lách được, đành một mình đi về vị trí chuẩn bị, nhìn xem ai cũng có đôi có cặp, các mẫu quần áo của anh chị lộng lẫy thật ấy.

Nhìn sang tên kia vẫn bị gái bao quanh khiến tôi có chút xa cách. Chưa bao giờ thấy Luân như thế cả. Cảm giác hơi yểu xìu..

Một lúc sau đến giờ bắt đầu, cặp đôi thứ nhất đã lên sàn diễn thì Luân mới trở lại đứng gần tôi, chúng tôi không nói với nhau điều gì cả, lặng lẽ nhìn cặp thứ hai lên sàn, rồi đến cặp thứ ba.

Tôi bắt đầu có cảm giác run, trước giờ chưa từng đứng trước đám đông như thế. Nhỡ xảy ra chuyện gì sao? Tôi cố tự trấn an mình.

“Sẽ ổn thôi..”

“Sợ quá thì nghỉ thi”

“Cậu độc miệng đúng chỗ quá đó Luân”

Tôi cố gắng hít thở thật sâu..

“Cặp đôi tiếp theo, đại diện cho lớp 10a1, Ngô Minh Luân và Phạm Trà Minh Lan”

“Hôm nay cậu rất xinh đó Lan à”

“Hả?”

Đó có phải lời Luân nói không? Cậu mới thì thầm vào tai tôi ấy. Nhưng tôi chưa kịp hỏi đã bước lên sân khấu. Tôi và Luân tách nhau ra hai phía rồi sẽ gặp lại ở trung tâm sân khấu.

Câu nói lúc nãy của Luân như tiếp thêm động lực cho tôi. Giày cao gót khó đi thật nhưng tôi đã hoàn thành khá ổn và gặp lại Luân ở dưới con đường.

Luân bỗng nhiên đưa tay về phía tôi, tôi có chút bất ngờ, cậu ấy ra hiệu tôi hãy đặt tay lên tay cậu..

Tôi cũng nhẹ nhàng đặt lên, và rồi... Luân cúi mặt xuống hôn lên bàn tay tôi...

Phút chốc ấy khán đài hét lên phấn khích.

“Lịch thiệp quá!!”

“Cậu ấy là ai vậy?”

“Đẹp trai quá đi!!!!!”

“Bé ơi hôn chị này”

Chúng tôi bước xuống khán đài, lớp tôi bu quanh lại chúc mừng. Có vẻ phần thi của tôi và Luân khá tốt. Nhưng vừa xuống thì Luân đã buông tay tôi ra. Không đếm xỉa tới tôi nữa. Cái đồ giận dai.

Cô Nga cũng đến chúc mừng và dặn dò chúng tôi ở lại để nghe kết quả, khoảng chừng 7h sẽ ra về. Sau khi mọi người tản ra dần thì một bạn nam cùng lớp của tôi - Khang chạy đến.

“Lan, có người tìm cậu kìa”

“Hửm?”

“Là một người phụ nữ trung niên, hình như là mẹ cậu đấy!”

“Mẹ tôi đấy à!!”

Không lẽ bà đến thật, vậy chắc chắn ba tôi cũng đi theo. Tôi muốn cho hai người thấy tôi lộng lẫy lúc này.

Khang chỉ tôi ở gần khu vực nhà vệ sinh khu B gần cây sồi. Tôi cảm giác gì đó lạ lạ, sao họ lại hẹn tôi ra đó nhỉ? Nhưng không sao, tôi vui đến mức nhảy cẩn lên.

Dù mang giày cao gót nhưng vẫn chạy thật nhanh đến khu B mặc dù khá xa. Chỗ đó khá tối và ít người đi lại vì gần tối rồi. Đợi mãi chả thấy họ đâu, tôi đau bụng quá phải vào nhà vệ sinh một chút. Thế đéo nào có ai đó đã phá tôi. Đập mạnh cửa rồi cười lớn nữa.

“Đm đi ỉa cũng không yên”

Tôi hét toáng lên, thế là những tiếng cười ấy im bặt, chỉ có giọng thều thào nhỏ nhẹ năm xưa..

“Lan đấy à? Sao để bọn tao lừa mãi vậy con ngu?”

“Chị Như?! Chị định nhốt tôi nữa à? Điên cũng điên vừa thôi, chờ tôi đi ỉa xong chị tới số!”

“Để xem mày thoát được không cái đã”

Tiếng bước chân xa dần. Theo như dự đoán thì tôi bị nhốt cmnr. Nhà vệ sinh này khá tối lại cách xa khu vực dù có gọi đến khàn cổ họng cũng không ai nghe đâu.

Tôi khá sợ bóng tối nhưng đây không phải là lúc để khóc. Hồi đó tôi chỉ biết ngồi khóc rồi la chứ không biết đập cửa mà thoát. May mà tên điên nào đó ném đá vào phòng ấy khiến cửa kính bể một lỗ, mới có người đến cứu tôi.

Cửa nhà vệ sinh cũng là cửa kính ở khúc trên, tôi nhìn xung quanh xem có gì đập được hay không thì không có gì ngoài cái bồn cầu và sọt rác bằng nhựa...

Tôi nhìn xuống đôi giày cao gót của mình.. thì thầm với trời đất và xin lỗi Mai.. và cả nhà trường nữa...

Tôi tháo đôi giày ra, nhắm một phá ném thẳng tay vào cửa kính. Đúng như tôi dự đoán, nó bể tan nát, đôi còn lại tôi bắt đầu đυ.c cho bể số kính còn lại. Sau đó bình tĩnh đứng lên bồn cầu, cố gắng đưa đầu ra ngoài sau đó là cơ thể, tuy có chút khó khăn.

Cái mảnh vỡ còn dính trên cửa cứa vào tay tôi, chân tôi và tôi đáp đất chẳng mấy yên ả. Váy do làm bằng vật liệu tái chế nên cũng rách vài chỗ. Chân tay thì bị thuỷ tinh ghim vào máu chảy ra khá nhiều. Có chỗ còn dính vào váy, tóc tai rũ rượi. Giờ tham gia halloween là mấy đứa nít chắc sợ khóc thét.

Tôi vội xách váy bước chân trần qua các mảnh vỡ ấy. Hôm nay không đập chết con Như tôi không phải con người!

Trời đánh tránh lúc ỉa mà cứ kiếm chuyện mãi. Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Tôi lầm bầm chửi trong họng. Tức chết đi được!

Thế mà khi chạy được một đoạn lại gặp Luân, cậu ta đang hốt hoảng chạy về phía này thì gặp tôi. Luân đổ mồ hôi khá nhiều, mặt lúc nãy còn lo lắng, sau khi thấy tôi thì đâm ra tức giận. Luân xông về phía tôi đằng đằng sát khí.

Ở những tình huống lúc này, chúng ta nên nở một nụ cười thân thiện và đưa tay chào.

“Chào buổi tối, thấy tôi hoá trang đẹp không?”

“Minh Lan cậu điên rồi à?!!!”