“Dạ??”
Mưa to quá, tôi lại không nghe rõ. Nhưng tim lại cứ đập loạn xạ hẳn lên. Tôi đẩy Quân ra.
“Em xin lỗi”
“Sao cơ?”
Tôi chạy về phía Luân, Quân có ô rồi còn Luân lại ướt sũng thế ấy thì không được. Nhưng mà Luân lại đi mất rồi, mặc kệ tiếng Quân kêu, tôi vội vàng chạy đi tìm trong cơn mưa lớn.
Không biết Luân đi đâu nhanh thế mới thoáng đây thôi mà. Trời thì bắt đầu có sấm nữa, tôi là chúa sợ sấm cơ. Nó đánh phát nào là chất lượng phát ấy, xoẹt sáng rực cả bầu trời.
Tôi thì mãi mê chạy đi tìm Luân mà không thấy rốt cuộc phải quay về nơi giữ xe, khổ nỗi vừa bước về phía cổng thì vấp cục đá té ụp xuống đất.
“Cái đm tên khốn kiếp, sao xui thế”
Tôi vừa đứng dậy, đầu gối bị rướm máu rồi. Sao xui thế này chứ?!
Vừa định chửi nữa nhưng mà đã phát hiện tên mình tìm kiếm nãy giờ đứng sừng sững trước mặt, vẫn là khuôn mặt thản nhiên đến đáng ghét ấy. Tôi vừa nhìn đã ứa nước mắt.
“Hic... cái tên đáng ghét!”
“Cậu là đồ xấu xa, tôi đã bao giờ thương hại cậu đâu hả?! Tôi quen Quân trước nên không cần dùng cậu để tiếp xúc với anh ta đâu!! Ngay từ đầu tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi, tôi chưa từng muốn gì ở cậu cả!”
Tôi khóc nấc lên, đây là lần thứ hai tôi khóc trước mặt Luân rồi. Tôi không phải người hay khóc nhưng mà toàn bị cậu ấy ép không.
Tôi vừa khóc vừa đánh vào người Luân. Luân vẫn đứng yên như thế, mặc cho tôi đánh cậu tơi bời.
“Tôi chưa từng muốn gặp cậu, nên làm ơn, đừng làm như thế với tôi nữa!”
“Tôi sai rồi”
“Hở?”
Tôi ngước lên, là Luân nói sao? Cậu ta mà cũng biết sai à?
“Tôi xin lỗi..”
Luân ôm tôi vào lòng. Cậu cúi người đặt cằm lêи đỉиɦ đầu tôi. Sao tự nhiên lại ôm mình nhỉ? Tên này dầm mưa riết rồi nên não úng ha gì.
“Sao tự nhiên ôm tôi?”
“Tại tôi lạnh..”
“Tôi cũng lạnh mà?”
“Vậy chúng ta sưởi ấm cho nhau”
Thôi rồi, tên này điên mất thôi. Tôi vội đẩy Luân ra, kéo tên này về phía xe điện. Sau đó cùng nhau đi về. Đã 2 lần chúng tôi đi về cùng nhau dưới trời mưa thế này. Tên Luân nào đó cứ dựa đầu vào lưng tôi.
“Tôi không vì câu nói lúc nãy mà tha thứ đâu nhé. Đừng dựa”
“Vậy tôi phải làm thế nào?”
Haha, tới thời của chị mày rồi nhé.
“Không được uống thuốc ngủ nữa”
Luân bị nói đến đúng điểm yếu liền im bặt. Tên này cứng đầu, sợ đập đầu vô đá, đá cũng vỡ nữa đấy.
“Nếu không bỏ thuốc ngủ thì nói lí do tại sao cậu uống đi”
“Thôi được rồi tôi sẽ bỏ. Cậu cho tôi dựa xíu nha? Tôi lạnh”
Haiz, chưa có sự cho phép mà tên nào đó đã dựa luôn vào lưng tôi còn khá bình thản nữa. Đưa cậu ta về nhà xong tôi cũng về nhà.
“Phạm Trà Minh Lan đâu, mẹ đã dặn con bao nhiêu lần là về sớm rồi mà?!”
Người mẹ đáng kính vừa thấy tôi trở về liền xông ra xách lỗ tai của tôi lên kéo vào nhà. Đây cũng không phải lần đầu tôi về trễ, đều tại Luân cả.
“Mẹ à, bình tĩnh đi mà huhu”
“Mẹ à buông con ra đi, ba ơi cứu con”
Ba tôi vừa thưởng thức trà vừa nhìn tôi bị bà la. Ông lắc đầu ngán ngẩm, lần này ba không cứu là tôi tiêu. Thế mà mẹ lại nghĩ ra cách phạt tôi khá mới luôn.
Đó là bắt tôi thục dầu, khi đứng thì hô.
“Không được về trễ”
Khi ngồi thì lại hô.
“Không được la cà”
Mẹ bắt tôi thục dầu tận 50 cái, còn phải la lớn cho sớm làng nghe. Mấy đứa nít quỷ xóm tôi lại bu lại chọc mới ác. Số tôi đúng khổ mà.
[...]
Thế là thoáng chốc lại đến tết trung thu rồi. Trường tôi tổ chức phong trào làm l*иg đèn thi. Mỗi lớp sẽ chọn ra một cặp để đại diện làm l*иg đèn, người lúc nào cũng được cô chọn là Khôi.
Nghe tin Khôi làm l*иg đèn nhiều bạn khá nhốn nháo cả lên, tranh giành vị trí ấy. Thế mà chỉ có tôi và Mai thì nhìn nhau lắc đầu.
“Hmmm, vậy cô chọn bạn Lan nhé?”
“Ơ cô!!”
Các bạn khác đều la làng bất mãn, còn liếc nhìn tôi nữa chứ. Cô Nga ơi là cô Nga, sao có thể đẩy tôi vào Khôi được chứ. Tôi vội đưa tay từ chối.
“Cô ơi, con tham gia phần thiết kế thời trang rồi ạ”
“Thế thì... cho Luân nhé?”
“Uể?! Luân và Khôi là cặp đôi à cô?!”
Các bạn hủ trong lớp thì điên cuồng ship, vài bạn khác thì hụt mất hai anh đẹp trai nên tiếc lắm. Vốn dĩ Mai và tôi không tham gia vì cậu ấy còn làm người mẫu mặc những bộ do tôi thiết kế nữa cơ.
Thế là ngày hôm ấy hai cậu bạn đẹp trai nhất lớp tôi bước vào sảnh làm l*иg đèn. Khỏi phải nói nhiều chị khác vào xin in4, nhưng hai tên đần này lại không care lắm.
Được một lúc thì Luân bỗng đứng dậy khó chịu. Anh chạy lại nói với ban giám khảo gì đó rồi ra ngoài. Tôi và Mai nãy giờ quan sát thì cũng ùa chạy theo, không lẽ Luân bị tào tháo dí giống tôi à?
Tôi và Mai chạy xuống dưới lầu xem thì phát hiện Luân đang ôm bụng gục xuống, mồ hôi đổ khá nhiều. Tôi vội chạy đến.
“Luân cậu sao vậy? Không ổn à?”
Luân dường như không nghe thấy tôi nói. Cậu bắt lấy tay Mai, ngước lên nhìn cậu ấy.
“Mai, tôi khó chịu quá, cậu vào thi giúp tôi được không? Khôi thi một mình là bị loại ấy”
Mai sững người khó xử. Luân càng nắm chặt tay Mai hơn.
“Khôi đang khó khăn đấy. Cậu đừng chần chừ..”
Mai không nói không rằng bỏ đi. Chắc là đi giúp Khôi rồi. Cũng may đấy, nhưng mà sao không nhờ tôi ấy nhỉ?
“Khôi chắc xỉu khi thấy Mai cùng mình làm l*иg đèn quá”
Tôi giật mình khi thấy con người lúc nãy còn đang đau đớn khó chịu bây giờ lại đứng thẳng người như chưa có chuyện gì.
“Này, cậu lừa Mai đấy à?”
“Không đâu, tác hợp thôi, Mai ở cùng Khôi, tôi ở cùng cậu”
Luân nhếch mép cười. Tôi thì khó hiểu.
“Hả?”
“Tôi đùa đấy, đừng tin”