Chào Anh Chàng Trai Năm Ấy

Chương 14

“Lan, nhìn cậu thật thảm hại đó, lại đứng yên cho bị đánh thế này”

“Ơ? Thế là cậu bảo lỗi của tôi à?!”

“Chứ còn gì nữa?”

“Tin bà đây solo với cậu không?”

“Này, cãi nhau đủ chưa?!”

Như lên tiếng, nãy giờ chị ta bị Luân nắm chặt tay thế này chắc đau lắm nhỉ. Nhưng mà Luân lại không đếm xỉa đến chỉ khiến chị Như khá tức tối.

“Cậu là đàn bà hay sao mà can thiệp vô vụ này? Con điếm này nó giật bồ tôi!”

Như bị não ngắn ấy nhỉ? Chắc chị không biết Luân đây làm gì có khái niệm đàn bà, chị đυ.ng sai người rồi.

Nhưng chị Như đã thành công khích tướng rồi ấy. Luân không nhìn tôi nữa mà quay sang nhìn chị ấy, Luân khẽ cười nhạt sau đó buông tay của Như xuống. Luân đưa tay cao lên định đánh Như.

“Này, các em làm gì vậy hả?!!!”

Chết rồi, thầy giám thị tới rồi!

Thế là tôi, Luân, Mai, Khôi được thỉnh lên văn phòng. Thầy giám thị là cậu bên nội đương nhiên sẽ tha cho chị Như về lớp, lúc nào cũng thế, ngay cả lúc ở nhà nội tôi cũng quen rồi..

“Lan, không ngờ mới bước vào trường mà đã quậy phá như vậy rồi. Không thể ngờ được, em còn dám bắt nạt người khác cơ”

“Ông thiên vị vừa thôi, rõ ràng nhìn Lan thế này mà bảo nó bắt nạt người khác ư?”

Tôi bị shock nặng luôn, Mai còn dữ hơn tôi nữa. Cậu ấy còn dám bất bình thay tôi, Mai tính nói gì nữa mà bị Khôi kéo lại.

“Ha, lại còn kéo bầy kéo lũ..”

“Em xin lỗi ạ!”

Tôi cúi rạp người xuống xin lỗi. Dù sao cũng trong gia đình, nếu đến tai ba tôi, ông ấy sẽ buồn mất.

Nhưng Mai không bỏ qua, cậu chau mày nhìn tôi.

“Mắc gì xin lỗi?”

“Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn!”

“Coi như em còn biết điều, 4 đứa ra ngoài hành lang đứng tới tiết 4 rồi về”

Nói rồi thầy giám thị bỏ đi. Nhưng Luân im lặng nãy giờ lại lên tiếng, cậu ta nói với giọng cười khẩy, mỉa mai.

“Thì ra trường này là thế, lại đem chuyện cá nhân ra để áp đặt học sinh”

Thầy giám thị khựng lại. Ông có vẻ giận lắm, quay người lại, cầm sẵn trên tay cây thước dài, tiến về phía Luân.

“Em là ai mà hỗn hào đến thế?!”

*Bốp!

Thầy giám thị đưa tay đánh vào vai tôi. Ai cũng trố mắt nhìn. Nếu tôi không chặn lại thì đã trúng Luân mất rồi, sợ Luân lại tức lên đập thầy nữa.

“Ha, mới lớp 10 mà đã yêu đương thế này, giống mẹ em ha, dụ dỗ người khác, đặc biệt là mấy tên nhà giàu”

Sau khi buông xả cơn tức xong, thầy giám thị hừng hực bỏ ra khỏi phòng. Bốn đứa chúng tôi cũng ra ngoài đứng. Luân nãy giờ vẫn cứ im lặng, còn Khôi thì bỏ đi đâu đó. Duy chỉ có Mai tức giận lại nắm chặt tay tôi.

“Rốt cuộc ổng là ai mà chèn ép bà thế?!”

“Là cậu tôi.. không sao mà. Không nên lớn chuyện làm gì”

Mai cốc vào đầu tôi.

“Dữ với người ngoài nhưng khờ với người thân là sao?! Nhìn ông ta là biết khinh thường cậu đến mức nào rồi”

Mai định nói gì ấy nhưng Khôi bỗng nhiên xuất hiện. Trên tay là các dụng cụ y tế, cậu không nói không rằng quỳ một chân xuống, lấy thuốc sát khuẩn thấm ướt bông gòn rồi lau vết thương ngay chân của Mai khi đánh nhau lúc nãy.

Chỉ là một vài vết thương nhỏ xíu thôi mà có cần cưng crush tới vậy không chứ? Ganh tị thật ấy.Mai giật mình nhìn Khôi, Khôi cũng ngước lên nhìn. Hai người đơ một phút.

“Cậu làm gì vậy?”

“Cậu đứng yên đi, nếu không sát khuẩn bị cái chân cậu bị chặt đứt ấy”

“Thật hả?!”

Vừa nhìn đã biết Khôi đùa, nhưng Mai thì tin vô tội vạ, đứng yên cho Khôi băng bó. Mai ngây thơ quá đi. Nhìn hai người sao tôi ấm lòng quá nhỉ?

Nhìn lại mình, đồng phục trắng đã dính sting hết rồi, bên má còn đỏ ửng, thêm quả lằn trên vai hồi nãy. Khổ quá khổ. Đang đau khổ thì tên khùng kế bên kéo vai tôi.

“Này”

“Hử?”

“Có sao không? Sao lại chắn cho tôi chứ?”

“Ôi, cậu chủ nhỏ nhà ta lại biết quan tâm người khác này”

Tôi nhón chân lên nhéo má của Luân, nãy giờ chỉ chờ câu này của cậu ấy. Nhưng tôi bất giác lại nghĩ đến chuyện mà Quân kể rồi còn vẻ mặt đang không vui của Luân nữa. Tôi khựng lại.

“Cậu muốn gì ở tôi?”

Sao tự nhiên Luân lại nói gì vậy? Tôi không hiểu.

“Hả?”

“Cậu cố tình đối tốt với tôi vậy để lấy lòng anh trai tôi à?”

“Hả? Cậu nói gì vậy Luân?”

Sao sự giúp đỡ của tôi lại trở thành tai hại vậy nè? Tại sao Luân cảnh giác với tôi thế?

“Không.. tôi không có ý đó”

“Cả hộp thuốc ngủ nữa. Cậu rốt cuộc đã biết bao nhiêu chuyện về tôi rồi? Hả Minh Lan?”

“Tại... tại.. sao cậu nạt tôi..?”

Nãy giờ bị mắng la các thứ cũng đủ tủi thân rồi, vậy mà có người lại không hiểu ý tốt của tôi. Thật đáng ghét, giọng tôi yếu ớt như sắp khóc đến nơi. Tôi nắm lấy tay Luân.

“Này.. thật sự tôi không có ý đó. Chúng ta là bạn mà”

“Ha.. bạn à? Ha là thương hại?”

Luân vùng tay ra khỏi tay tôi. Cậu quay lưng bước đi, tôi tức giận cởi chiếc giày sandal ra canh ngay đầu Luân mà ném. Kèm theo đó là tiếng hét...

“Ngô Minh Luân cậu chờ đó, tôi không xem cậu là bạn nữa!!!”

[...]

Thế là hôm ấy chúng tôi cũng không nói chuyện với nhau nữa, còn phân rõ vạch chia cắt đàng hoàng. Chẳng bù cho đôi trẻ ở dưới, cứ nhìn nhau cười vui vẻ ấy.

Tôi và Luân cũng không đi chung xe nữa. Tài xế đến rước cậu ta rồi. Cũng bỏ mặc tôi luôn.

Hôm nay tôi làm bài sai, phải ở lại sửa bài. Vừa xong thì mọi người cũng về hết. Tôi bước xuống lầu thì trời đổ cơn mưa to. Xui hết phần thiên hạ.

Sân trường chỉ còn lác đác vài người. Tôi thở dài đứng nhìn cơn mưa như trút nước. Rồi nhìn dạo quanh hành lang. Mới 2 tháng trước lần đầu tiên gặp Quân ở đây.. cũng nhanh quá nhỉ.

Nhìn đồng hồ cũng sắp trễ rồi. Tôi vội xuyên qua màn mưa để chạy đến nơi giữ xe. Ấy thế mà tốt số, vừa chạy ra đã có anh nào che ô dùm.

“Lan, em về trễ thế?”

“Quân? Chà, lâu rồi không gặp anh”

Đúng rồi, cũng kể từ lúc biết Như đánh tôi vì anh. Quân áy náy lắm, cứ xin lỗi tôi mãi nên hễ gặp anh là tránh mặt ngay. Nếu không lại vướng rắc rối.

“Này, để anh đưa em ra nhà xe nhé?”

“Được thế thì tốt quá”

Thế là tôi và Quân cùng đi dưới mưa trò chuyện, tóc Quân ướt nên khá rũ rượi, áo sơ mi cũng lộ ra đường cong hoàn hảo.

“Dạo này nhìn em xinh thật ấy, chẳng giống như cô bé lúc hè, còn mở miệng ra chửi anh cơ”

“Anh nhắc quài, đáng ghét!”

“Nhưng anh thấy khá dễ thương mà”

Quân đưa tay kéo má tôi. Anh cười nữa rồi, tôi lại cảm thấy nóng lên. Run run thế nào ấy. Dưới cơn mưa thế này, lãng mạng thật.

Tôi cũng khá vui vẻ để cho Quân nựng má mình một hồi lâu. Nhưng rồi bất chợt tôi nhìn về phía cổng trường, Luân đang đứng đó.. ướt sũng.. cậu đang nhìn về phía tôi.

Hôm nay bác tài xế lại bỏ quên Luân nữa rồi à?! Sao vô tâm thế, tôi định chạy về phía Luân, tên điên này thích tắm mưa ha sao, cứ gặp là ướt thế.

Nhưng chưa kịp bước một bước thì đã bị Quân kéo lại. Anh kéo tay tôi khá mạnh khiến tôi ngã vào lòng anh. Tôi cựa đầu thì Quân ấn tôi vào ngược anh...

Không cho tôi nhìn về phía Luân nữa. Mưa khá to, giọng Luân thì giận.

“Anh quyết định rồi Lan ạ, anh sẽ không để ai cướp mất em đâu”

“Dạ?”