Ninh Tịch ép người xuống, xoay vô lăng, ở một khúc cua cô bất ngờ tăng tốc, quay xe lướt qua sát vách đá, lướt qua xe của A Ca...
"Mẹ nó! Tên điên này! Thật sự chán sống rồi sao!" A Ca tức giận chửi thề một tiếng.
Kết quả cuối cùng cũng không hề bất ngờ chút nào, chỉ lợi hại sao có thể thắng nổi liều mạng.
Đến vạch đích, Hương Hương như chú chim nhỏ sung sướиɠ ôm cúp, ôm tiền thưởng nhào vào lòng Ninh Tịch, chu đôi môi đỏ mọng dâng lên.
Ninh Tịch cũng không từ chối, khẽ chủ động sát lại gần cho cô hôn, nhưng lúc môi Hương Hương sắp chạm vào, Ninh Tịch hơi lệch đầu đi một chút, vì vậy đáng nhẽ phải có một màn hôn môi nóng bỏng thì Hương Hương nhà ta lại chỉ được thơm lên gò má.
Hương Hương đỏ mặt, bất mãn dậm chân: "Anh Tịch thật đáng ghét!"
A Ca đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nữ thần của mình hôn người khác, giận đến đỏ cả mắt, ném mũ bảo hiểm xuống: "Đờ mờ, cái mặt thế kia cô cũng hôn được!"
Hương Hương không thèm để ý tới cậu ta, kéo tay Ninh Tịch làm nũng: "Anh Tịch, tối mai chúng em cũng có kèo đấy, anh có đi cùng không?"
"Không được, mọi người cứ chơi đi!" Ninh Tịch từ chối.
Hương Hương thất vọng, sau đó không nhịn được hỏi một vấn đề mà cô ta rất để ý bấy lâu nay: "Anh Tịch, em thấy anh rất bí ẩn nha! Rốt cuộc anh làm nghề gì? Sao suốt ngày thấy bận rộn vậy!"
"Bí mật!" Ninh Tịch để lại một nụ cười thần bí, sau đó quơ quơ tay xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng kia, vẻ mặt Hương Hương đầy si mê...
Một chàng trai thật tuyệt vời! Đây chính là người đàn ông duy nhất không bị mĩ nhân kế của cô ta ảnh hưởng!
Nhất định cô ta phải tán cho bằng được!
...
Rạng sáng mới trở về khách sạn, Ninh Tịch gần như vừa nằm lên giường đã ngủ ngay lập tức.
Mặc dù chỉ ngủ được có hơn ba tiếng, nhưng tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với tối qua.
Hôm nay có hai cảnh, một cảnh đánh trận tương đối kịch liệt và một cảnh lớn vào buổi tối, Ninh Tịch phát huy hoàn hảo từ đầu đến cuối, không phạm chút sai lầm nào.
Lúc đóng máy, Quách Khải Thắng vô cùng hài lòng,"Không tệ không tệ, trạng thái hôm nay của Ninh Tịch tốt hơn hai hôm
trước nhiều! Cứ thế này nhất định chúng ta có thể đuổi kịp tiến độ!"
Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ cố gắng!"
Lúc trở về khách sạn, Giang Mục Dã y như chó con xoay vòng vòng quanh cô mấy vòng.
Ninh Tịch lập tức đấm qua một quyền: "Lên cơn à? Quẩy vừa thôi sắp ngất rồi đây này! Biến thành chó lông vàng luôn rồi hả?"
Giang Mục Dã híp mắt: "Ninh Tiểu Tịch, bà thành thật khai báo đi, rốt cuộc tối qua bà làm cái gì? Sao hôm nay đột nhiên hăng như đánh tiết gà thế nào!"
"Ngủ! Tôi làm được cái gì ngoài ngủ hả!"
"Vớ vẩn, một giờ đêm hôm qua tôi bấm chuông phòng của bà muốn hỏng luôn, mà có thấy bà ra mở cửa đâu, tối qua bà đi đâu!"
"Mẹ kiếp! Không có chuyện gì hơn nửa đêm bấm chuông làm cái gì?"
"Đừng có đánh trống lảng! Tôi đang nói bà đó Ninh Tịch, bà không làm chuyện phạm pháp gì đấy chứ?"
"Chậc, hình như là có chút phạm pháp, bị bắt là phải vào đồn cảnh sát ăn cơm mấy hôm..."
...
Chuyện đêm đó Ninh Tịch không hề hé răng một lời, Giang Mục Dã cũng chỉ có thể ngồi xổm canh trước cửa hai đêm liền, chắc chắn cô không đi cả đêm mới coi như là yên tâm.
Hai ngày kế tiếp, trạng thái của Ninh Tịch vẫn coi như ổn định.
Đảo mắt một cái đã ba ngày, tính từ ngày cô chính thức ngả bài với Lục Đình Kiêu.
Ba ngày qua, Lục Đình Kiêu không hề liên lạc với cô lần nào, cô cũng cố gắng không để ý đến bất kì tin tức nào của anh, dồn hết sức lực vào công việc.
Chẳng qua là, thỉnh thoảng sẽ không hiểu sao lại nhớ đến buổi tối hôm nào đó...
Lục Đình Kiêu đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, nói với cô, Ninh Tịch, tôi rất nhớ em, thật giống như đã lâu lắm lắm rồi không được nhìn thấy em...