Suốt một ngày cũng không thu hoạch được gì, Địch Hạo chỉ có thể buồn bực về nhà, Tần Chí cũng buồn bực, hắn buồn bực không phải bởi vì không thu hoạch được gì, mà vì Hạo Hạo quá rộng rãi, bị người chiếm tiện nghi không nói, còn không có chút phản ứng nào, du͙© vọиɠ chiếm hữu trong lòng Tần Chí đang tăng lên, hận không thể trở lại lúc đó, hắn chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi vào, băm tên kia thành tám khối.
Thất Thất và Tiêu Diễn đi học về, đang dạy Tần Duệ nhận mặt chữ, Tiểu Bạch nằm trên đất, đang ngủ gà ngủ gật, Hỏa Vân ngồi trên sô pha theo thường lệ, đung đưa đuôi lông xù to xem phim truyền hình cẩu huyết, Hỏa Miêu ôm một bát sữa chua liếʍ, khó chịu trong lòng Địch Hạo, nháy mắt được chữa khỏi.
Tần Duệ thấy ba và cha đã về, lạch cạch một tiếng ném bút xuống, bò hai cái liền đứng lên, nhào vào trong ngực Tần Chí, giọng con nít nói: "Đói bụng!" Còn nhảy về phía trước hai cái.
Tần Chí buồn cưới véo mũi Tần Duệ, Địch Hạo đột nhiên bế Tần Duệ lên, "Hửm? Duệ Duệ có phải cao lên không? Quần áo đều nhỏ đi rồi."
Tần Chí vừa nhìn, ống quần của Tần Duệ quả thực ngắn hơn trước nhiều. Tần Duệ quơ quơ bàn chân nhỏ, bởi vì trong nhà có thảm, nên không đeo giày và vớ, đầu ngón chân mập mạp lộ ra ngoài, lắc lắc.
"Đúng lúc mai là thứ bảy, đưa mấy đứa đi mua quần áo." Địch Hạo nói, sau đó đặt Tần Duệ bên cạnh Thất Thất: "Ba đi thay quần áo một lát, chờ Tần Chí nấu cơm cho các con nhé."
Tần Chí nhìn Địch Hạo, đối với Tần Duệ đang đầy đói khát cười một cái: "Cha cũng phải thay quần áo đã." Sau đó cũng đi lên lầu.
Thất Thất ôm Tần Duệ vào trong ngực: "Em trai à, anh chiên trứng ốp la cho em nhé." Không đợi Tần Duệ mở miệng, Tiêu Diễn liền kéo Tần Duệ ra: "Thất Thất, em đừng chiều thằng nhóc này."
Tần Duệ nhanh ổn chuẩn đánh vào cánh tay Tiêu Diễn đang kéo bé, sau đó lại chui vào trong ngực Thất Thất, Tiểu Bạch đã sớm tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, cũng nhảy vào trong ngực Thất Thất: "Ta cũng muốn ăn trứng ốp la!"
"Trứng ốp la?" Hỏa Vân nhảy tới trên lưng ghế sô pha: "Ta cũng ăn!"
Hỏa Miều cũng kêu một tiếng hùa theo.
Khuôn mặt của Tiêu Diễn đen đi.
Tần Chí đẩy cửa đi vào, Địch Hạo đang thay đồ, lưng đối diện với Tần Chí, làn da trắng nõn như đang câu dẫn hắn đi qua. Tần Chí thuận theo ý nghĩ của mình mà đi qua, đôi tay đặt lên tấm lưng của Địch Hạo, giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau Địch Hạo: "Hạo Hạo, hôm nay tên kia chạm vào đâu của em?"
Địch Hạo quơ quơ eo, nói sự thật ra.
Ánh mắt Tần Chí tối sầm lại, chậm rãi cọ xát vòng eo của Địch Hạo, cúi đầu hôn mυ'ŧ bả vai Địch Hạo, bỗng nhiên, hắn cắn một cái. Địch Hạo rên một tiếng, không phản kháng, thuận theo dán vào ngực Tần Chí. Tần Chí cũng không cắn mạnh, hắn vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ vai Địch Hạo, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lực tay cũng dần tăng lên, từ từ đi xuống...
Địch Hạo sắp không đứng vững, che tay Tần Chí lại, giọng nói run rẩy: "Đừng... Lát nữa... Ừm."
"Ngoan, không sao đâu." Tần Chí thấp giọng nỉ non, bế Địch Hạo phóng lên giường...
May mắn cuối cùng Thất Thất chiên khá nhiều trứng ốp la, cố gắng ngăn chặn cái miệng nhỏ của Tần Duệ, bằng không Tần Duệ liền đi gõ cửa, nhưng mà cho dù bé có gõ cửa, hai người cha của bé chắc chắn cũng không có thời gian mở cửa.
Ngày hôm sau, người một nhà dọn đồ xong, liền cùng nhau xuất phát tới khu thương mại. Sau lưng Thất Thất, Tiêu Diễn và Tần Duệ đều có một ba lô, bên trong cũng không có thứ gì, chỉ để ba con vật, không có cách nào, ba tiểu động vật không thể tùy ý xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ có thể dùng cách này.
Đồ trẻ em ở lầu 4 khu thương mại, đám người Địch Hạo phải đi thang máy lên. Lúc chờ thang máy, ngoài cửa lại có một người đàn ông đi vào, Địch Hạo vừa thấy thì khá ngạc nhiên, người này chính là người đã xuất hiện ở bữa tiệc của Lương Vận Thơ trước đó, cũng là người mà cậu nhìn thấy ở khu dân cư, là đối tượng tình nghi.
Người đàn ông nhìn thấy Địch Hạo cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, gã ta nhếch khóe miệng cười với Địch Hạo, thang máy còn có hai cô bé, nhìn thấy người đàn ông cười, không hẹn mà mặt cùng đỏ lên.
Địch Hạo vốn dĩ không muốn để ý, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn lên tiếng hỏi: "Anh tên là gì?"
"Hửm? Cậu có hứng thú với tôi à?" Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông vang lên, ánh mắt nhìn Địch Hạo cũng hứng thú hơn, gã ta hoàn toàn không thèm để ý đến nhiều người đang ra khỏi thang máy, không thèm để ý ánh mắt của Tần Chí. Đột nhiên, dưới chân có một lực nhỏ truyền đến, cảm giác xương cốt sắp nát rồi, người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua, vậy mà lại là một đứa bé dùng chân đá gã.
Tần Chí cũng cúi đầu nhìn theo, phát hiện là con trai hắn làm, cảm thán một câu, đá rất tốt.
Địch Hạo vỗ đầu Tần Duệ, lạnh lùng lên tiếng: "Anh quá tự luyến không phải là chuyện tốt."
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Cũng đúng... Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Ngũ."
Địch Hạo cau mày lại: "Tiểu Ngũ?" Cậu nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới: "Tên này rất xứng với anh."
Tiểu Ngũ hơi kinh ngạc: "Cậu thấy xứng với tôi?"
"Ồ, nói móc nghe không hiểu sao?" Địch Hạo cười tủm tỉm nói.
Lúc này, một trong hai cô bé kia mới cẩn thận lên tiếng: "Cái kia, mấy anh, mấy anh đến tầng mấy? Em ấn thang máy."
Địch Hạo yên lặng nhìn thoáng qua, khó trách đã qua nửa ngày vẫn chưa tới, thì ra họ chưa ấn thang máy...
Người đàn ông tên Tiểu Ngũ đến lầu ba thì đi ra, trước khi đi, gã ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Địch Hạo, trong mắt tràn đầy hứng thú, liếʍ khóe môi, để lại một hơi thở đầy hormone, liền rời đi.
Tần Chí híp mắt nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, nhíu chặt mày. Lúc này tay đột nhiên bị nắm lấy, Tần Chí cúi đầu nhìn, Địch Hạo lắc lắc tay Tần Chí, nghiêng đầu nhìn hắn cười, mở miệng nhưng không phát ra tiếng, dùng khẩu hình nói với hắn: "Moah moah."
Tần Chí bỗng nhiên cười lên, nụ cười giống như xuân về hoa nở, khiến khí chất lạnh lẽo quanh thân như được hòa tan, mị lực so với tên đàn ông vừa rồi còn khủng khϊếp hơn, khiến hai cô bé trong thang máy nhìn đến sửng sốt.
Sau khi Tần Chí rời khỏi thang máy, có chút đắc ý nhướng máy với Địch Hạo, hắn không phải đắc ý vì hai cô bé kia nhìn đến ngây người, mà là đắc ý mị lực của mình mạnh hơn so với tên đàn ông kia.
Địch Hạo vỗ Tần Chí một cái: "Anh khiêm tốn một chút, trêu hoa ghẹo nguyệt." Nếu Tần CHí trở nên phóng túng, thì không ai chịu nổi.
Lúc hai người đang chú tâm chọn quần áo cho con, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng thét rất cao, lầu bốn nghe được rõ ràng. Địch Hạo kinh ngạc, vội vàng chạy xuống, chỉ để lại một câu: "Anh trông con!"
Sau khi Địch Hạo xuống lầu, liền thấy phía trước một đám người đang vây lại, một người đàn ông từ trong đó vọt ra, xuyên qua đám người, có thể nhìn thấy một cô gái nằm trên đất, đã ngất đi, mắt thấy người đàn ông kia chạy trốn, cũng không ai đuổi theo. Địch Hạo không thể không đuổi theo đi, cậu cảm giác được hơi thở dao động trên người của hắn ta.
Người đàn ông này chạy rất nhanh, động tác nhanh nhẹn, chạy một phát từ lầu ba xuống, Địch Hạo đuổi theo muốn tắt thở. Trên đường lớn, người đàn ông không chạy tới nơi nhiều người chen chúc, mà chọn những hẻm nhỏ không người chạy đi. Địch Hạo nhìn không thấy ai, linh lực trong tay phóng ra, đánh ngã tên đó xuống đất.
Người đàn ông không còn động tĩnh gì.
Địch Hạo cau mày đi lên trước, đầu tiên là dùng chân đá đá người đàn ông, không có phản ứng, cậu ngồi xổm xuống, lật người đàn ông qua, đột nhiên, cảm giác phía sau khác thường, Địch Hạo đột nhiên lật người đàn ông lại tại chỗ, nhảy qua một bên, cậu quay đầu nhìn lại, phía sau vậy mà không có ai, nhưng mà cảm giác này giống với ở hội quán lần trước. Đợi nửa ngày, cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này Địch Hạo mới bắt đầu quan sát người đàn ông trên mặt đất.
Một người đàn ông xa lạ, ngất đi nằm trên đất, Địch Hạo đưa tay đánh một đạo linh lực qua, vậy mà phát hiện trong cơ thể người đàn ông cũng có một đạo linh lực, bên này giảm bên kia tăng, linh lực trong cơ thể người đàn ông biến mất, người đàn ông trên mặt đất kêu một tiếng tỉnh lại.
"Anh là ai?"
Địch Hạo nhướng mày, "Trước tiên anh xem lại mình đi, anh đã làm những gì?"
Người đàn ông buồn bực đứng dậy, kinh ngạc nhìn thoáng qua chung quanh, "Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
Địch Hạo lắc đầu, không hề để ý tới nghi hoặc của người đàn ông, hiện tại cậu xác định, người này bị lợi dụng, mà vừa rồi, cậu thiếu chút nữa bị thủ đoạn vặt vãnh này cố định cơ thể, may mà cậu phản ứng nhanh. Nhưng mà người đứng phía sau phản ứng cũng không chậm, vậy mà không bị bại lộ, nhưng trong lòng Địch Hạo đối với người đàn ông tên TIểu Ngũ càng thêm nghi ngờ.
Ở khu thương mại, Tần Chí dắt ba đứa nhỏ xuống, cô gái nằm dưới đất đã tỉnh, hắn thấy cô gái kia không có việc gì, hơn nữa không thấy bóng dáng Địch Hạo, liền nghĩ có thể Địch Hạo đã đuổi theo người khác. Đôi mắt Tần Chí quét một vòng, đột nhiên thấy được Tiểu Ngũ trong đám người.
Tiểu Ngũ cũng thấy Tần Chí, gã tà tứ nở nụ cười, ý vị không rõ mà liếc Tần Chí một cái, sau đó xoay người rời đi. Khuôn mặt Tần Chí âm trầm, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông, không biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi Địch Hạo trở về.
"Thấy tên Tiểu Ngũ kia không?" Địch Hạo vừa trở về liền hỏi Tiểu Ngũ.
Tần Chí gật đầu, kể lại chuyện vừa rồi.
Địch Hạo bóp cổ tay: "Em cảm thấy khả năng hắn đang giở trò quỷ rất cao, sớm biết thế đã gọi cho anh, giữ hắn lại."
Tần Chí lên tiếng: "Anh cảm thấy hắn sẽ còn xuất hiện."
"Vì sao?"
"Hắn có hứng thú với em." Tần Chí không tình nguyện nói.
Địch Hạo buông tay: "Em đối với hắn không có hứng thú là được."