Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 83: Lễ vật, tự thiếp

Nơi tông môn thu đồ nằm ở góc đông bắc của Lạc Tiên thành.

Lượng người ở đây hiển nhiên không thể ít hơn so với những nơi khác, đừng nói là biểu diễn, ngay cả tiếng ồn ào cũng ít đi rất nhiều.

So sánh với nhau để mà nói, mơ hồ có một loại bầu không khí nghiêm túc.

Đi tới nơi, Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, không nghĩ tới người vẫn rất nhiều.

Ở đây ngoài việc có không ít tu sĩ tiên phong đạo cốt ra, những người khác thì phần lớn là trẻ nhỏ và cha mẹ trẻ nhỏ.

Trên mặt của bọn họ đầy nụ cười vui mừng, có người thì rất chán nản, đương nhiên, chán nản là phần nhiều.

Cái gọi là thu đồ, thật ra thì chính là kiểm tra linh căn, người không có linh căn tự nhiên chiếm đa số.

"Lý công tử, ngươi đã tới." Trương đại nương nhìn thấy Lý Niệm Phàm, vội vàng đi tới chào hỏi, từ đó có thể thấy được, một mặt nàng ta là vẻ u sầu.

Lý Niệm Phàm mở miệng hỏi: "Trương đại nương, thế nào rồi?"

"Ai, còn không phải bởi vì Niếp Niếp." Trương đại nương thở dài một tiếng, khổ não nói: "Nha đầu kia chỉ có linh căn hạ phẩm, vậy mà vẫn còn muốn tu tiên, khuyên cũng không khuyên nổi!"

Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu, "Nàng ta ở đâu?"

"Ở bên kia."

Theo phương hướng Trương đại nương chỉ mà nhìn tới, chỉ thấy một bé gái đang đứng ở bên trong đội ngũ với đôi mắt đỏ hoe, một mặt quật cường.

Có mấy đứa bé đi cùng với nàng nhưng cũng mặt mũi đều xoắn xuýt.

Dẫn đội chính là một bà lão, đồng dạng cũng là một mặt đau buồn.

Ở trong Tông phái cũng có địa vị khác biệt, chỗ kia ở vào một cái góc tương đối vắng vẻ, hiển nhiên chỉ là một môn phái nhỏ có địa vị thấp.

Bình thường mà nói, tư chất thượng đẳng chắc chắn sẽ bị tông môn cỡ lớn lấy đi, môn phái nhỏ cũng chỉ có thể nhận được một số người có tư chất thấp.

"Lý công tử, Niếp Niếp nghe lời của công tử nhất, công tử thế nhưng nhất định phải khuyên nhủ nó giúp ta a."

Trương đại nương lo lắng nói: "Ta nghe ngóng được, linh căn hạ phẩm chẳng những không có tiền đồ, hơn nữa còn là pháo hôi bên trong những người tu tiên, nàng ta bái vào cái tông môn kia cũng cực kỳ hẻo lánh, tu tiên như vậy còn không băng yên lòng làm phàm nhân còn tốt hơn."

"Trương đại nương, ta thử một chút xem, nếu như Niếp Niếp không đồng ý, ta cảm thấy ngươi có thể để nàng ta thử trước một chút, ít ra sau này không hối hận thì tốt hơn." Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, đi về phía Niếp Niếp.

"Niếp Niếp."

"Niệm Phàm ca ca." Đôi mắt Niếp Niếp càng đỏ hơn, "Ta chỉ có linh căn hạ phẩm."

"Linh căn hạ phẩm cũng không tệ, đây chính là thiên phú trong trăm người không có một." Lý Niệm Phàm cười nói.

Đôi mắt Niếp Niếp bỗng nhiên sáng lên, mong đợi nói: "Vậy ngươi không phải là tới khuyên ta từ bỏ sao?"

Lý Niệm Phàm xoa đầu Niếp Niếp nói: "Vậy thì không phải, ca ca là tới tặng quà cho ngươi."

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Niếp Niếp như vậy rõ ràng là quyết muốn tu tiên, không khuyên nổi.

Lão bà kia quay đầu, khi nhìn thấy Lạc Hoàng thì chấn động mạnh một cái, vội vàng đi tới, cung kính nói: "Vãn bối bái kiến Lạc Hoàng, Lạc công chúa."

Lạc Hoàng gật đầu đáp lại.

Lão bà không thể tưởng tượng nổi nhìn thoáng qua Lý Niệm Phàm, không biết phàm nhân này có tài đức gì, thế mà có thể để cho Lạc Hoàng làm bạn ở bên cạnh.

Nàng ta lại nhìn về phía Niếp Niếp, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cái này chẳng phải là nói, đệ tử chính mình thu này có lai lịch bất phàm sao?

Về phần Lạc Hoàng, bề ngoài hắn cố ý giả bộ bình tĩnh, kỳ thực nội tâm đang rỉ máu, hận không thể quất chính mình hai cái bạt tai.

Ta thật sự là ngu! Ta chính là đầu heo!

Hắn gần như muốn mắng chết chính mình.

Biết rõ Niếp Niếp có quan hệ không tầm thường với Lý công tử, thế mà không biết sớm thu Niếp Niếp làm đồ đệ, vô ích bỏ qua một cái cơ duyên to lớn!

Ám chỉ của Lý công tử còn chưa đủ rõ ràng sao, chính mình làm sao lại không nghĩ tới đây?

Hắn càng nghĩ càng giận, gần như muốn bởi mình ngu quá mà muốn khóc.

Hiện tại hắn có lòng muốn thu Niếp Niếp, nhưng lại sợ rằng sẽ chọc giận Lý Niệm Phàm, lông mày gần như là nhăn thành một khối.

"Tặng quà?"

Niếp Niếp kích động nhìn vào Lý Niệm Phàm, "Quà gì?"

"Chờ." Lý Niệm Phàm mỉm cười, hắn sớm đã có chuẩn bị, chậm rãi từ trong không gian của hệ thống lấy ra văn phòng tứ bảo.

Ngẩng mặt nhìn xung quanh thì đi tới bên cạnh một cái bàn đá gần đó, chậm rãi mở giấy ra.

Quả tim của Lạc Hoàng đập cuồng loạn lên, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà, căng thẳng và chờ mot tới cực điểm.

Lý công tử chẳng lẽ muốn...

Nếu quả thật là như thế, hắn quả thực không dám suy nghĩ, cái này cần cơ duyên lớn cỡ nào a!

Ở cái nhìn soi mói mắt trợn tròn của Lạc Hoàng, Lý Niệm Phàm bảo Đát Kỷ mài mực, chính mình thì nhắm mắt lại, suy nghĩ.

Đã muốn tu tiên, vậy thì viết chút chúc phúc đi.

Tu tiên không phải là vì thành tiên mà trường sinh sao?

Hy vọng Niếp Niếp thật có thể trường sinh đi.

Lý Niệm Phàm từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt có thần vận lưu chuyển.

Cầm bút lên.

Lập tức, một cỗ ý cảnh mờ mịt giống như thủy triều, bộc phát ầm vang!

Từ bên ngoài nhìn vào, cả người hắn giống như hòa thành một thể với thế giới này, xuất trần mà tiêu sái.

Người của những tông phái kia vừa rồi cũng không hề để ý tới góc này, vào lúc này đồng thời giận mình trong lòng, chri cảm thấy linh lực trong cơ thể mình trong nháy mắt ngừng lại, cảm nhận được một cỗ áp bách vô hình ép tới chính mình không thở nổi.

Bọn họ thi nhau nhìn về phía Lý Niệm Phàm, bên trong đôi mắt đều hiện ra vẻ sợ hãi cực độ.

Hắn thật là phàm nhân?

"Đạo vận lưu chuyển, lại là đạo vận lưu chuyển!"

Lão giả gầy còm ẩn nấp ở trong tối, con ngươi hắn đột nhiên trợn lớn lên, gần như là thét lên thành tiếng.

Khó trách Lạc Hoàng cam tâm tình nguyện đi theo đằng sau tên phàm nhân kia, hóa ra đối phương căn bản không phải phàm nhân, mà là cao nhân ẩn sĩ!

Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, tâm niệm quay như chong chóng.

Lý công tử viết rồi!

Lý công tử viết rồi!

Lạc Hoàng khẩn trương trừng lớn hai mắt lên, hơi thở giấu ở trong ngực, động cũng không dám động một cái, bởi sợ ảnh hưởng tới Lý Niệm Phàm.

Lý Niệm Phàm đặt búi, viết chữ như rồng bay phượng múa, liền mạch mà thành.

"Thiên thượng Bạch Ngọc kinh,

Ngũ lâu thập nhị thành.

Tiên nhân phủ ngã đỉnh,

Kết phát thụ trường sinh."

Bốn câu ngắn ngủi vừa mới viết xong, lại có một cơn gió lốc đánh tới, thổi tung quần áo của tất cả mọi người ở đây, cơn gió này trông như rất lớn, nhưng lại vô cùng nhu hòa, thổi vào trên người mang cho người ta một loại cảm giác thoải mái dễ chịu khó nói nên lời.

Phàm nhân thì chỉ cho rằng đây là một cơn gió, nhưng tất cả người tu tiên ở đây thì cảm nhận được một cỗ đạo vận ngập trời, cỗ đạo vận này thế mà tạo thành thủy triều, gần như bao phủ khu vực này.

Mà đạo vận nồng đậm như vậy thế mà chỉ là một chút của bức tự thϊếp kia tràn ra tới!

Tâm thần của tất cả người tu tiên ở đây đều rung động điên cuồng, thở mạnh cũng không dám.

Đại lão như vậy đến tột cùng là xuất hiện từ chỗ nào a?

Ngươi không dám hỏi, ta cũng không dám nói, nhỏ bé run lẩy bẩy.

Lạc Hoàng đứng gần nhất, nhìn vào hai mươi chữ ngắn ngủi, não hải lập tức rung động ầm ầm, giống như xuyên qua từng lớp sương mù, mơ hồ thấy được chỗ ở của tiên nhân ở trên chín tầng trời, từng tòa Tiên gia lầu các mang theo khí thế to lớn bàng bạc đập vào mặt, còn có tiên nhạc truyền ra, để hắn rơi sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Lý Niệm Phàm cuộn tờ giấy và nói với một nụ cười: "Niếp Niếp, tặng ngươi."

"Tạ ơn Niệm Phàm ca ca." Niếp Niếp vui vẻ nhận lấy, nàng ta tạm thời còn chưa trải nghiệm được ý cảnh bên trong đó, chỉ cảm thấy Niệm Phàm ca ca viết chữ thật là đẹp, giống như muốn từ trên giấy bay ra ngoài vậy.

Bức Tự thϊếp này ... cứ tặng người như vậy? Mà lại là cho phàm nhân?

Tất cả người tu tiên ở đây đều choáng váng, đầu óc của bọn họ căn bản phản ứng không kịp, hoàn toàn không biết đây là thao tác gì, đã gần như rơi vào trạng thái treo máy cần phải bấm nút reset mới có thể sử dụng lại.

Lão bà kia càng là đầu óc trống rỗng, đã đánh mắt năng lực suy nghĩ, như là một con rối, đứng ngây ra tại chỗ.

Bảo vật!

Đây chính là bảo vật vô thượng a!

Cứ như vậy tặng cho đồ nhi mà mình vừa nhận?

Bà ta trực tiếp bị đĩa bánh vô cùng lớn này nện cho choáng váng, quả thực giống như nằm mơ.

"Thích là được rồi, nhớ phải tu luyện thật tốt." Lý Niệm Phàm mở miệng nói.

Niếp Niếp dùng sức gật đầu, cam đoan nói: "Vâng vâng, ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt!"

"Được, sắc trời không còn sớm, ta cũng nên trở về." Lý Niệm Phàm mở miệng nói.

Niếp Niếp đột nhiên nói: "Niệm Phàm ca ca, ngươi chờ, sau này ta sẽ đoạt tất cả đồ tốt nhất trên toàn thế giới này tới tặng cho ngươi!"

"Ha ha ha, tốt, ta chờ ngươi!"