Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 73: Cao nhân đây là đang gõ ta sao?

Chẳng lẽ Trụy Ma kiếm không còn tốt?

Không phải chứ!

Lâm Mộ Phong nhìn vào Trụy Ma kiếm một chút rồi lại nhìn vào khúc gỗ kia một chút.

Tê ——

Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, thiếu chút nữa thì từ dưới đất nhảy dựng lên.

Linh ... Linh mộc?

Hắn vội vàng cầm lấy khúc gỗ tới trước mặt đánh giá cẩn thận, tròng mắt cũng hận không thể dán sát vào được hơn.

Linh mộc, đúng là Linh mộc!

Vừa rồi ta làm cái gì? Thế mà một kiếm bổ vào trên Linh mộc!

Đây chính là Linh mộc a, vật liệu cấp cao có thể dùng để luyện chế pháp bảo loại phòng ngự, là một loại bảo bối muốn mà không thể cầu!

Khó trách cần dùng Trụy Ma kiếm tới bổ.

Còn có, Lý công tử thế mà dùng Linh mộc để nhóm lửa?

Cái này, cái này. . .

Đây chính là thế giới của đại lão sao?

Hắn kìm lòng không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phương hướng nhóm lửa.

Lúc này, chính là Lâm Thanh Vân đang giúp nhóm lửa, một bộ dáng vẻ vô cùng có trách nhiệm, thi thoảng đưa gỗ vào trong lò lửa rồi sau đó chu miệng nhỏ lên thổi lửa.

Ngọn lửa kia ...

Rõ ràng là ngọn lửa của Long Hỏa châu!

Đáng sợ, kinh dị!

Hắn không tự chủ được mà rùng mình một cái, đột nhiên hiện ra một cái suy nghĩ.

Các chủ Lăng Vân tiên các ta không muốn làm, ta muốn tới nơi này làm một bác tiều phu!

Đáng tiếc, cao nhân tám thành không để ý tới ta.

Ai, bi thương.

Hắn hít sâu một hơi, chỉnh trang lại tâm trạng của mình, một lần nữa đối mặt với củi nhóm lửa trước mặt mình, phải cố gắng làm cho ra dáng đúng nghĩa là tiều phu đốn củi.

Hắn giơ Trụy Ma kiếm lên, ánh mắt hơi ngưng tụ, thao túng linh lực trong cơ thể rót vào bên trong Trụy Ma kiếm.

Giở cao bổ xuống!

Răng rắc!

Khúc gỗ một kiếm bổ làm hai!

Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng phản chấn to lớn từ trên thân Trụy Ma kiếm truyền tới, để hắn không thể không kêu lên một tiếng đau đớn, tay cầm kiếm cũng run lên.

Trong nội tâm Lâm Mộ Phong không thể không sợ hãi thầm nói: "Đều nói Linh mộc có đặc tính phản kích, quả nhiên không sai!"

Hắn không dám chậm trễ, lại đặt một khúc gỗ lên, lại giơ Trụy Ma kiếm lên lần nữa rồi bổ xuống.

Răng rắc!

Lại là một kiếm bổ làm hai.

Chỉ có điều, vẫn như trước đó lại có một cỗ lực phản chấn truyền tới, để tay của hắn thế mà bắt đầu sinh ra cảm giác tê dại.

Bổ củi như vậy, xem như người tu tiên cũng sẽ bị chấn thương!

Ánh mắt Lâm Mộ Phong hơi ngưng tụ lại, phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

Ta đã hiểu!

Cao nhân đây rõ ràng là đang gõ ta a!

Con gái của mình vừa rồi không lễ phép như vậy, chắc chắn chọc cho cao nhân không hài lòng, cao nhân mới để cho ta tới bổ củi, kỳ thực là đang giáo huấn ta!

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn chẳng những không bất an một chút nào, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Cao nhân đã cho giáo huấn, vậy sự không hài lòng của hắn chắc chắn có thể được làm dịu xuống một chút, đây là chuyện tốt a!

Chính mình nhất định phải đốn củi cho thật tốt, tranh thủ để cao nhân hài lòng!

Hắn càng không dám nghỉ ngơi, tiếp tục giơ Trụy Ma kiếm lên, tay vung kiếm bổ.

Răng rắc!

Răng rắc!

Từng cây Linh mộc đều bị một kiếm bổ ra làm đôi, trên mặt Lâm Mộ Phong cũng theo đó mà bắt đầu xuất hiện mồ hôi mịn.

Tuy rằng tự làm khổ mình, bổ không phải gỗ bình thường mà là Linh mộc, nhưng trong nội tâm hắn lại càng ngày càng cảm thấy yên tâm, cao nhân thấy ta có lòng thành như vậy thì cũng sẽ hết giận.

Thời gian dần trôi qua, tay của hắn cũng đã bắt đầu hơi run rẩy, linh lực toàn thân đã tiêu hao tới bảy tám phần, còn muốn mệt mỏi hơn so với một trận đại chiến.

Ngoài thân thể mỏi mệt ra, nội tâm hắn cũng đang run rẩy.

Những củi này đều là Linh mộc a, chính mình thế mà có may mắn có được một lần dùng từng kiếm từng kiếm bổ vào linh mộc, nếu như đặt ở trước kia ... nghĩ cũng không dám nghĩ a!

Quả thực giống như thể đang nằm mơ vậy.

Sau này ai dám khoe của với ta? Ta thế nhưng là nam nhân từng được bổ Linh mộc!

Lý Niệm Phàm ở ngay cách đó không xa, trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt của Lâm Mộ Phong thế mà tái nhợt, toàn thân đều đang đổ mồ hôi, trong lòng không thể không hơi kinh hãi.

Tình huống như thế nào? Bổ củi mà thôi có cần thiết phải như vậy hay không?

Hẳn là lão nhân này đánh nhau với người ta để lại thương tật gì đó sao?

Lý Niệm Phàm vội vàng nói: "Lão Lâm, đủ rồi, tới đây đi không cần bổ nữa."

"Ai, được." Lâm Mộ Phong lập tức vui mừng, xem ra Lý công tử hết giận rồi.

Lúc này nắm tay cầm Trụy Ma kiếm của hắn đã là đỏ rực cả lên, gan bàn tay mờ hồ như nứt ra, linh lực trong cơ thể càng là nhận lấy rung động, bị thương không nhẹ.

Ra vẻ như không sao cả đi tới trước bàn, lập tức đã ngửi được một cỗ mùi thơm nồng đậm từ trong nối phiêu tán đi ra.

"Ừng ực."

Mùi thơm vừa mới vào mũi, Lâm Mộ Phong không kìm lòng được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, bên trong miệng nước bọt theo đó mà bắt đầu bài tiết nhanh chóng.

Thơm quá!

Hương vị thơm như vậy, vậy thì khi ăn sẽ ngon tới cỡ nào?

Từ khi tu tiên tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra loại khát vọng với đồ ăn.

Ánh mắt của hắn không thể không rơi vào trên nồi đất.

Cái nắp nồi đất che đậy cả cái nồi đất, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ, khói trắng bốc ra nghi ngút, hơi nước phả vào nắp phát ra tiếng động xèo xèo nhẹ.

Ngọn lửa ở bên dưới đang cháy hừng hực, những linh mộc kia cũng theo đó mà biến thành than cốc.

Trông thấy cảnh tượng xa xỉ như vậy, khóe miệng Lâm Mộ Phong không thể không giật giật liên hồi vài cái.

Lâm Thanh Vân thì ngồi xổm ở một bên, đôi mắt đẹp không chớp một cái nhìn chằm chằm vào nồi đất, nước miếng trong miệng vẫn tiết ra đều đều, thi thoảng thì cổ rụt lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Bên khóe miệng, không tự chủ được mà có nước bọn tràn ra ánh sáng chiếu vào trông lấp lánh.

Đát Kỷ tuy rằng thường xuyên ăn vào mỹ vị, nhưng trong đôi mắt đẹp cũng đang nhìn chằm chằm vào nồi đất, trên khuôn mặt hiện ra vẻ mong đợi.

Không bao lâu sau, khói ở bên trong nồi đất bay ra rõ ràng là nhiều hơn, cái nắp bắt đàu rung động vang lên từng tiếng lốp bốp.

"Đã được rồi." Lý Niệm Phàm mỉm cười, cầm nắp nồi lên.

Lập tức, trong nồi dâng lên một đám khói dày đặc, che nồi đất lại, để cho người ta nhìn không rõ ràng.

Theo đó mà tới, chính là mùi thơm vô cùng mê người bay tới.

Thuần một mùi thơm bay tới, theo lỗ mũi trượt vào khoang miệng, giống như biến thành thực chất, trêu đùa vị giác của người, cảm giác thèm ăn ngay lập tức được khai mở.

"Tê lạp!"

Ba người Đát Kỷ không hẹn mà cùng hút một hơi nước bọt bên khóe miệng, đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào trong nồi.

Khói dần dần tản đi, nước canh lóe lên màu sắc như hoàng kim dần dần hiện lên ở trước mặt mọi người, tất cả tập trung nhìn vào, lại là ở trên bề mặt nước trắng như tuyết trôi nổi một lớp dầu ăn.

Nồi đất vẫn tỏa nhiệt để nước canh luôn sôi, "Cô cô cô" Bọt khí nhấp nhô lên xuống không ngừng làm xuất hiện nguyên một con đại điêu, lộn nhào lên xuống một cách trật tự.

Nước miếng trên miệng Lâm Thanh Vân không được hút vào, bắt đầu chảy xuống khóe miệng, nếu như không phải còn có một chút lý trí cuối cùng, nàng ta cũng không nhịn được mà muốn nhào tới.

Lâm Mộ Phong cũng không khá hơn, cổ họng nhấp nhô không ngừng, dùng lý trí lớn nhất để khắc chế chính mình.

Đồng thời, hắn tò mò đánh giá tất cả mọi thứ trong nồi, đến cùng là cái gì, thế mà có thể thơm như vậy.

Hắn biết rằng tất cả nước trong món canh này là Linh thủy.

Ở trên nước canh, nổi lơ lửng một số cây nấm và chít ít hành thía, ngoài đó ra, còn có một số kỳ hoa dị thảo có dáng vẻ đặc thù.

Hả? Giống như có chút quen mắt.

Những này là ... Linh dược tiên thảo?!

Con ngươi Lâm Mộ Phong bỗng nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm vào những kỳ hoa dị thảo kia, tâm thần lập tức rung động.

Đầu óc của hắn ầm vang nổ tung lên một tiếng, khai thác ra một cái kiến thức mới.

Linh dược tiên thảo lại có thể nấu canh?!

Xem ra Lý công tử trồng trọt những linh dược tiên thảo này không chỉ đơn giản dùng để làm bồn cây cảnh mà còn có thể dùng tới làm món ăn!

Đúng, những linh dược tiên thảo này ở trong giới tu tiên tuy rằng trân quý, nhưng ở trong mắt Lý công tử, đoán chừng không khác gì hoa cỏ bình thường đi.

Thu liễm lại chấn kinh trong lòng, hắn lại nhìn về phía đại điêu nguyên liệu nấu ăn quan trọng nhất trong nồi!

Nhìn ra được, thể trạng con điêu này không nhỏ, nhắm mắt một cách điềm tĩnh, chất thịt đã chín hoàn toàn.

Điểm thu hút ánh mắt chính là miệng của con đại điêu này, chỗ cao nhất lại có màu bạc.

Má ơi!

Ngân Nguyệt Yêu Hoàng? !