Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 72: Phi, vô sỉ!

Tây Du Ký!

Phật Tổ Như Lai!

Ngũ Chỉ sơn!

Những chữ này hiện lên ở trong đầu Lâm Thanh Vân, để huyết dịch toàn thân nàng ta cũng không thể không sôi trào lên.

Khó trách lợi hại như vậy, hóa ra là hai vị đại lão này!

Tây Du Ký, nàng ta thế nhưng là nghư Lý Niệm Phàm kể truyện từ đầu tới đuôi, vừa khao khát vừa kinh ngạc về thế giới bên trong, lúc này thấy được hai vị đại lão làm cho người phải chú ý nhất, giống như là fan hâm mộ gặp được thần tượng, kích động tới cực điểm.

Quá lợi hại, Lý công tử thế mà có thể tưởng tượng ra được bọn họ, Tây Du Ký quả nhiên là chuyện mà Lý công tử từng trải qua!

Nói không chừng là thời kỳ viễn cổ ở Tiên giới!

Hơn nữa ... Lý công tử có thể khắc họa ra hoàn toàn đạo vận của Phật Tổ Như Lai, chẳng phải là nói, cảnh giới của Lý công tử còn muốn trên cả Phật Tổ Như Lai?

Đáng sợ, thật là đáng sợ!

Lúc này, bàn tay Như Lai bỗng nhiên ép xuống, uy thế cường đại để thiên địa cũng bởi đó mà đổi màu.

Tôn Ngộ Không ở dưới lòng bàn tay, mặc cho hắn có tu vi thông thiên nhưng vẫn trốn không thoát khỏi phạm vi năm ngón tay.

Lâm Mộ Phong như là bức tượng, ngơ ngác nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Truyền Đạo Xá Lợi, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác rất sâu sắc truyền vào thân.

Vào lúc này, hắn giống như thay thế con khỉ kia, trở thành tồn tại bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, cỗ đạo vận kia không lưu tình chút nào nện vào trên người của hắn, để thần hồn của hắn cũng đang run sợ.

Nhưng là trong con ngươi của hắn lại đầy vẻ hưng phấn.

Hắn đã từng mượn nhờ Truyền Đạo Xá Lợi lĩnh ngộ được thần thông của tiên tổ, bởi vậy biết loại cảm giác này có ý nghĩ như thế nào.

Cảnh giới của Lý công tử thật sự là quá cao quá cao, chỉ túy ý lĩnh ngộ một cái hình tượng, ẩn chứa đạo vận đều lớn tới rợn cả người như vậy, so với cái gọi là thần thông của tiên tổ kia thì không biết mạnh bao nhiêu vạn lần!

Vào lúc này, sự tiếc nuối của hắn đối với truyền thừa của lão tổ nhà mình đã được hắn ném sang một bên, không còn một chút tiếc nuối nào cả.

Truyền Đạo Xá Lợi có được hình tượng này, đừng nói ở giới tu tiên, xem như ở Tiên giới chỉ sợ cũng là bảo bối vô cùng quý giá!

Mà bây giờ, hắn lại có tư cách được kéo cảm ngộ vào trong đó!

Cơ duyên lớn!

Cơ duyên to lớn!

Lý công tử chắc chắn rất hài lòng đối với cái ti vi này, cho nên mới ban cho ta cơ duyên lớn này!

Phát đạt, dù là chỉ có thể lĩnh ngộ một cọng tóc gáy như vậy thì cũng đủ để ta hưởng thụ cả đời!

Rầm rầm rầm!

Bàn tay bao trùm một lớp vàng sáng màu vàng kim, sau đó hóa thành một ngọn núi lớn, từ trên trời giáng xuống, cuối cùng nhốt Tôn Ngộ Không vào dưới chân núi!

Hình ảnh kết thúc!

Lý Niệm Phàm mở mắt ra, nhìn vào trong quả cầu thủy tinh thấy thật đúng là phát ra hình ảnh Ngũ Chỉ sơn, lập tức lộ ra nụ cười tươi.

Đồ tốt!

Có thứ này, cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán.

Ngay cả khi nó là một bộ phim truyền hình mà bạn tưởng tượng, nó tốt hơn là không có bộ phim truyền hình nào để xem.

Lý Niệm Phàm cũng không khách sáo, nói thẳng: "Cái ti vi này ta nhận, đa tạ hai vị."

"Lý công tử khách khí, chẳng qua chỉ là một đồ chơi nhỏ mà thôi." Lâm Mộ Phong vội vàng cười nói.

Trong lòng của hắn vô cùng phần chấn, đây chính là một sự khởi đầu tốt.

Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, mời nói: "Thời gian không còn sớm, hai vị không bằng ở lại ăn cơm rau dưa chứ?"

Lâm Mộ Phong theo bản năng chuẩn bị khách sáo mà từ chối, Lâm Thanh Vân lại không kịp chờ đợi giành nói trước: "Vậy thì làm phiền Lý công tử."

Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng nói: "Không nói tới phiền phức, hôm nay các ngươi vừa đúng, hôm qua ta vừa đánh một con đại điêu, hôm nay ăn canh nấm hầm điêu, các ngươi có lộc ăn."

"Chủ nhân, đã chuẩn bị xong rồi." Giọng nói của Tiểu Bạch lập tức truyền ra.

Đã thấy, hắn bưng một cái nối đất màu đen rất lớn đi ra, các vật liệu dùng để nấu canh đều đặt ở trong nồi đất, Các loại nấm ăn kèm cũng được cắt thành từng khoanh và xếp ngay ngắn, chỉ đợi nước sôi và hầm.

Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Xem ra thời gian vừa vặn, các ngươi ngồi chơi một lát, ta đi qua xem một chút."

Lâm Thanh Vân lúc này mới nhỏ giọng nói với Lâm Mộ Phong: "Cha, ngươi thiếu chút nữa thì bỏ lỡ một cơ duyên lớn!"

"Cơ duyên gì?" Lâm Mộ Phong còn có chút mộng, cau mày nói: "Ngươi trực tiếp đáp ứng như vậy qáu không lễ phép, không biết lớn nhỏ, cẩn thận chọc cao nhân không vui!"

"Cha, ngươi quên ta đã nói với ngươi, chuyện lần trước Bạch Lạc Sương uống cháo gạo trắng đột phá sao?" Lâm Thanh Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đồ ăn của cao nhân có thể là thứ bình thường sao? Tuyệt đối là cơ duyên to lớn!"

Đôi mắt Lâm Mộ Phong bỗng nhiên sáng lên, lộ ra vẻ chợt hiểu.

Tuy nhiên vẫn lắc đầu, khiển trách: "Tâm tính của ngươi còn chưa đủ a! Xem như là cơ duyên lớn cũng không thể như vậy! Cơ duyên là cao nhân, hắn cho chúng ta là phúc khí của chúng ta, không cho chúng ta cũng không thể mặt dạn mày dày đi cưỡng cầu! Vừa rồi phải từ chối một phen mới có thể đáp ứng, sao có thể không có lễ phép như vậy? Lần sau phải thận trọng một chút có biết không?"

Lâm Thanh Vân thè lưỡi, không thể không có chút nghĩ mà sợ, thận trọng nói: "Cha, ta sai rồi, Lý công tử có tức giận hay không?"

Lâm Mộ Phong than nhẹ một tiếng nói: "Tâm tình của cao nhân ai có thể phỏng đoán? Chúng ta nhanh tới giúp đỡ chút, hy vọng có thể vãn hồi một chút hình tượng trong lòng cao nhân."

Bọn họ cẩn thận đi lên trước, cung kính nói với Lý Niệm Phàm: "Lý công tử, có cái gì chúng ta có thể giúp một tay không?"

Lý Niệm Phàm theo bản năng nhìn thoáng qua đống củi cách đó không xa, sau đó lắc đầu cười nói: "Người tới là khách, các ngươi ngồi chờ là tốt rồi."

"Như vậy sao được a, chúng ta không thể tới chỉ để ăn a."

Lâm Mộ Phong đã ngầm hiểu, sải bước đi tới bên cạnh đống củi, vén một tay áo lên, "Lý công tử, tôi đã nhận khoán công việc đốn củi!"

Lý Niệm Phàm thấy hắn tích cực như vậy cũng không nói cái gì, trong lòng không thể không cảm thán, đám người tu tiên mà chính mình quen biết này thế mà thật đều là người tốt a!

Có lẽ đây là ngón tay vàng của chính mình?

Tuy rằng ta là phàm nhân, nhưng lại có thuộc tính của u hoàng sẽ gặp được người tốt? Để cho ta cả đời không lo?

Ngón tay vàng này không tệ, ta thích.

Lý Niệm Phàm lập tức nở ra nụ cười tươi.

Lâm Mộ Phong thì ngồi ở trước đống củi, quan sát xung quanh, thuận tay cầm lên Trụy Ma kiếm đặt ở đống củi khác.

Ánh mắt của hắn có chút phức tạp, không thể không bùi ngùi mãi thôi, "Đây chính là Trụy Ma kiếm đại danh đỉnh đỉnh a, vô số ma tu đối với nó đều chạy theo như vịt, nghe đồn đạt được nó thì chẳng khác nào đạt được Ma giới chúc phúc, đoán chừng không có người nào nghĩ tới, sẽ có một ngày nó lại biến thành một cây kiếm dùng để đốn củi a?"

Nếu là trước kia, Lâm Mộ Phong tám thành sẽ trốn tránh đối với Trụy Ma kiếm, nhưng bây giờ lại không sợ chút nào.

"Những ma tính kia của ngươi đâu? Không phải ngươi trâu bò sao?" Lâm Mộ Phong đánh giá Trụy Ma kiếm, không thể không nhớ tới Tuyền Đạo Xá Lợi mà chính mình mang ra, "Những thứ này a, bình thường cả đám đều rất ngưu bức, mà ở trước mặt cao nhân thì lập tức biến thành bé ngoan, ngay cả tự tôn cũng không cần, phi, vô sỉ!"

Không nói nữa, ta phải đốn củi nhanh, tranh thủ biểu hiện thật tốt ở trước mặt cao nhân một chút.

Lâm Mộ Phong đặt một khúc gỗ lên, sau đó giơ Trụy Ma kiếm lên, đột nhiên bổ xuống!

Ầm!

Trụy Ma kiếm chỉ bổ vào khúc gỗ được ba tấc thì ngừng lại.

Lâm Mộ Phong trợn tròn mắt.

Đây là tình huống như thế nào?

Một kiếm ta bổ xuống, chẳng lẽ không phải trực tiếp tách ra làm hai sao?