Ôn Ninh không dám tin nhìn An Thần.
Anh ta nói rằng Lục Tấn Uyên sắp đính hôn...
Tin tức này, ngay cả khi cô đã chấp nhận thực tế của cuộc chia tay vẫn còn bị sốc.
“Không… Tôi… nói sai rồi.” An Thần giật mình, không phải là vì chuyện này, anh có phải là đã nói cái gì không nên nói rồi không?
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói đi!” Ôn Ninh mặc kệ trong tay là cái gì, nắm chặt cổ áo An Thần lắc lắc.
Chỉ là một số hình ảnh chợt hiện ra trong đầu. Khi An Thần gọi điện đã nói đến thông tin liên quan đến hôn lễ, còn có câu nói kì lạ đó của Lục Tấn Uyên...
Cô trước giờ chưa từng nghĩ về nó, nhưng bây giờ cô nhận ra rằng tất cả đều là manh mối của sự thật.
Thì ra Lục Tấn Uyên chuẩn bị đính hôn, cho nên mới bảo cô ở nước ngoài đợi anh, cho nên mới sắp xếp mẹ ở nước ngoài?
Cô vậy mà không hay không biết trở thành kẻ thứ ba ở bên ngoài được người đàn ông đó nuôi… Thật nực cười khi cô từng coi mối quan hệ đáng xấu hổ này là tình yêu, đầy khao khát.
Ha ha, sao cô có thể ngốc nghếch như vậy?
“Ôn tiểu thư, mọi chuyện không phải như vậy đâu...” An Thần đương nhiên biết chuyện bên trong, lúc đó Diệp Uyển Tĩnh đã uy hϊếp tính mạng của cô mới khiến Lục Tấn Uyên đồng ý chuyện đính hôn.
Suy cho cùng, đây không phải là ý muốn của bản thân anh.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa...” Ôn Ninh cười, nhưng nụ cười trên mặt còn xấu hơn khóc.
Thì ra muốn đưa cho cô những thứ của Ôn gia là một chút đền bù cho cô sau khi chơi đùa.
Ôn Ninh chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung. Dây thần kinh như tách ra, vừa kinh vừa giận khiến bụng đau đến co giật.
An Trần nhìn Ôn Ninh sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, không khỏi giật mình: “Cô sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?”
Ôn Ninh ôm bụng đau đến không nói ra được, trong lòng chỉ có vô vàn hối hận. Cô nên sớm nhận ra hiện thực mà không phải đến bây giờ mới biết đứa con trong bụng cô sắp trở thành con ngoài giá thú.
Lục Tấn Uyên, sao có thể tàn nhẫn như vậy, Anh không chỉ khiến cô trở thành một người phụ nữ vô liêm sỉ mà ngay cả đứa con trong bụng của cô sau này cũng phải mang tiếng xấu.
“Tôi… tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện!” An Thần hoảng sợ, sợ Ôn Ninh xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm được nhiều như vậy vội vàng bế cô lên, lên xe, bắt đầu lái xe về phía bệnh viện.
Lục Tấn Uyên bất giác lại lái xe trở về biệt thự, phát hiện mình lại quay lại rồi, có chút tức giận. Lúc này nhìn thấy cảnh Ôn Ninh bị An Thần ôm từ trong nhà chạy ra.
Vẻ mặt của An Thần khiến anh có một dự cảm không lành, Lục Tấn Uyên lập tức chạy tới: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Ôn tiểu thư có vẻ không khỏe, phải nhanh chóng đến bệnh viện!”
An Thần vội vàng giao Ôn Ninh cho Lục Tấn Uyên, sau đó lên phía trước lái xe.
Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Ninh. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên cô đã phải chịu đựng một cơn đau khá dữ dội.
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy sự tức giận hay những cảm xúc vừa rồi biến mất. Anh không muốn nghĩ ngợi gì nữa, anh chỉ muốn khiến Ôn Ninh tốt lên.
Đối mặt với sinh tử, dù thế nào cũng là chuyện nhỏ.
Ôn Ninh đau đớn mở to hai mắt, nhìn thấy bên cạnh chính là Lục Tấn Uyên. Anh ôm cô lên xe, động tác rất nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng cùng hoảng sợ.
Lục Tấn Uyên sẽ vì cô mà hốt hoảng sao?
Ôn Ninh ngây người trong chốc lát. Có lẽ là cô đang nằm mơ, người đó làm sao có thể quan tâm đến sống chết của một món đồ chơi.
Cô mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt, nhưng rốt cuộc không kìm được mà ngất đi.
…
Bệnh viện
Ôn Ninh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn bị từ lâu liền tiếp quản điều trị.
Lục Tấn Uyên đặt cô lên giường, sau đó Ôn Ninh liền bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Anh ngồi bên ngoài, nhìn ánh đèn sáng rực, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và trách móc.
Sẽ xảy ra loại tình huống này, anh thế nào cũng không nghĩ đến.
Ôn Ninh sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Nghĩ đến loại khả năng này, Lục Tấn Uyên suýt nữa không thở nổi. Cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Không biết phải mất bao lâu thì đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng, lau mồ hôi trên mặt: “Tình trạng bệnh nhân không quá tốt, đang mang thai mà tâm trạng không tốt, nếu tiếp tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, e rằng đứa bé trong bụng có thể sinh non.”
“Cái gì?” Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ vẫn hôn mê trên giường bệnh, lòng anh đau nhói khi nghĩ rằng cô suýt gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Về sau nhất định phải tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ không lạc quan.”
Bác sĩ nói xong liền rời đi, Ôn Ninh được đẩy ra ngoài đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Tấn Uyên nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, trong lòng không biết nên nói gì.
Anh nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Ôn Ninh, nhìn cô không chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ một giây.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, Lục Tấn Uyên không nghĩ gì liền tắt nó đi.
Giờ phút này, anh mới biết thời gian ở bên người mình thích quý giá như thế nào. Nhất là lúc này, anh không muốn bị quấy rối bởi bất cứ chuyện gì.
Ông cụ Lục nhíu mày khi thấy điện thoại của Lục Tấn Uyên tắt máy. Ba ngày nữa là tổ chức lễ đính hôn mà đứa trẻ cứng đầu này vẫn ở nước ngoài không muốn về sao?
Chẳng lẽ anh lại đi tìm người phụ nữ đó sao?
Nghĩ đến đây, ông cụ Lục càng cảm thấy bực bội, gọi vào số mà ông ấy ít khi liên lạc.
Lâm Tư Thần đang phát triển loại thuốc mới nhất trong phòng nghiên cứu, bị âm thanh làm phiền mà cau mày, con chuột trong tay đã chết vì chuyển động nhẹ, nhưng dường như anh ta không để ý và dửng dưng ném nó ra ngoài.
Khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Tư Thần thấy đó là cuộc gọi của Lục lão gia mới bắt máy.
Năm đó, khi ông cụ Lục một mình bước ra lập nghiệp, đương nhiên ông ấy đã trải qua rất nhiều gian khổ mà người thường khó có thể biết được. Nhưng trong một lần tai nạn, ông ấy đã vô tình cứu sống vị gia chủ của Lâm gia lúc bấy giờ.
Gia tộc họ Lâm là một gia tộc vô cùng bí ẩn. Gia tộc này tuy không phải là đại gia môi giới với ngành công nghiệp khổng lồ nhưng lại có quyền kiểm soát cực kỳ lớn trong lĩnh vực y học.
Một mặt họ có thể phát triển những phương pháp chữa bệnh hàng đầu trên thế giới, mặt khác họ cũng có thể sản xuất ra những chất độc đáng sợ nhất.
Vì vậy, người nhà họ Lâm thường có hai nhân dạng rất trái ngược nhau: đó là một bác sĩ trẻ hóa và một sát thủ vô hình gϊếŧ người. Trong thị trường giao dịch ngầm, thuê họ hoàn thành nhiệm vụ thường là giá ngàn đô mà một người bình thường căn bản không thể mời được.
Ông cụ Lục cũng là vì có cơ hội khi còn trẻ nên mới đưa ra hạ sách, mời người của Lâm gia ra mặt giúp giải quyết chuyện giữa Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên.