“Chuyện này con sẽ nói rõ ràng với cô ấy, mẹ đừng cho cô ấy hy vọng.”
Lục Tấn Uyên có chút đau đầu, không nhịn được day day trán.
Anh đối với Mộ Yên Nhiên đã là gương vỡ khó lành, đã như vậy rồi, anh cũng không muốn làm lỡ cô, so với dây dưa kéo dài tạo hy vọng cho cô, chi bằng giải quyết một lần cho gọn.
Trên gương mặt của Diệp Uyển Tĩnh xuất hiện mấy phần khó hiểu, mới đầu thì yêu đến chết đi sống lại như vậy, sao giờ lại giống như giày cũ bỏ đi?
“Vậy con nói thử xem, con không để ý cô ấy, thì con thích người như thế nào?”
Diệp Uyển Tĩnh lại không phải là Mộ Yên Nhiên, chỉ là mắt nhìn Lục Tấn Uyên quá cao.
Nếu như nói Mộ Yên Nhiên tài mạo song toàn, lại còn là thanh mai trúc mã còn không được, vậy thì bà không hiểu còn có cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của Lục Tấn Uyên.
Không phải là người phụ nữ từng ngồi tù kia chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh liền thay đổi: “Tấn Uyên, đừng nói với mẹ là con có ý gì với Ôn Ninh nhé.”
Lục Tấn Uyên không nói lời nào, chỉ là ánh mắt anh tối lại, anh cũng hiểu rõ, lấy thân phận hiện tại của Ôn Ninh, nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô, cách duy nhất đó là điều tra rõ chân tướng sự việc ban đầu, rửa sạch tội danh của cô, rồi dần dần làm cho gia đình anh chấp nhận cô.
Sự trầm mặc của Lục Tấn Uyên tương đương với ngầm thừa nhận, Diệp Uyển Tĩnh nhìn anh trưởng thành, sao lại không hiểu rõ tâm tư của anh?
Gương mặt ôn hòa ung dung nhiều thêm vài phần tức giận: “Tấn Uyên, con thích ai mẹ cũng có thể không quản, duy chỉ có Ôn Ninh, tuyệt đối không được, cứ cho là con muốn cô ta làm người phụ nữ của con đi, nhưng mà cô ta không có đủ tư cách.”
Diệp Uyển Tĩnh nghĩ tới thân phận của Ôn Ninh, nghĩ tới quá khứ dơ bẩn của Ôn Ninh, bà liền cảm thấy chán ghét vô cùng.
Con trai của bà là con cưng của trời, là người thừa kế mà nhà họ Lục dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, làm sao có thể cùng với một người phụ nữ từng ngồi tù ràng buộc, quyết định này sẽ thành vết nhơ trong cuộc đời của anh.
“Chuyện này, con có cách nghĩ của con.”
Lục Tấn Uyên cũng không có ý cùng mẹ mình tranh luận, đợi sau khi sự việc lộ rõ chân tướng, vậy thì sẽ có biện pháp giải quyết, hiện tại mà cứ đá chọi đá thì không phải là cách hay.
Ôn Ninh trong phòng vệ sinh, cô lui vài bước về phía sau, không còn giữ tư thế áp tai vào cửa phòng nghe lén nữa, chỉ là, âm thanh hai người nói chuyện vẫn truyền đến tai cô, giống như là đang nguyền rủa vậy.
Diệp Uyển Tĩnh bình thường ăn nói đều nhẹ nhàng, được gắn với dáng vẻ người phụ nữ quyền quý, đây là lần đầu tiên cô nghe được âm thanh thất thố của bà.
Còn là vì cô, Ôn Ninh lại không biết nên thấy vinh hạnh hay thế nào nữa.
Trong mắt Diệp Uyển Tĩnh, ngoài mình ra, ai có thể ở cùng với Lục Tấn Uyên đều được, còn cô thì không được chào đón.
Ôn Ninh muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không muốn lại tự rước nhục vào thân nữa.
Chỉ là Diệp Uyển Tĩnh vẫn đang ở bên ngoài, ngay cả việc rời khỏi phòng vệ sinh cũng không được, chỉ có thể nghe mà thôi.
Sau khi Lục Tấn Uyên cùng với Diệp Uyển Tĩnh nói vài câu, hai người lại không đồng quan điểm, Diệp Uyển Tĩnh cũng chỉ có thể rời đi trước.
Tính cách Lục Tấn Uyên bà lại hiểu rõ, nếu như cứng chọi cứng với anh, nói không chừng ngược lại sẽ càng làm cho anh thêm kiên định, vậy thì...
Chỉ có thể đi tìm Ôn Ninh.
Quyết định thế, ánh mắt Diệp Uyển Tĩnh nhạt dần, dặn dò lái xe: “Đi điều tra Ôn Ninh ở đâu, tôi có việc tìm cô ta.”
……
Nghe tiếng người rời đi, Ôn Ninh mới từ phòng vệ sinh đi ra.
Chỉ là trên gương mặt cô lúc này không có biểu cảm gì.
“Cô nghe thấy hết rồi?” Lục Tấn Uyên cũng không rõ suy nghĩ hiện tại của cô thế nào, những lời mẹ anh nói vừa rồi đúng thật là khó nghe, cô nghe xong trong lòng khó chịu là đương nhiên.
“Không có gì.” Ôn Ninh cũng không ngờ anh lại nói những điều này, nói rồi cũng có tác dụng gì đâu?
Hoàn cảnh cô như thế, lại có gì đáng nói.
“Chuyện của cô tôi sẽ nhanh chóng xử lý, không cần để ý, lời của bà ấy cô đừng để trong lòng.”
Lục Tấn Uyên nói vậy, Ôn Ninh cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu, dẫu sao thì Lục Tấn Uyên không chỉ là một người đàn ông mà còn là niềm hy vọng của nhà họ Lục, nếu như cả nhà họ Lục đều phản đối, cô cũng không chắc anh có thể chống đỡ được bao lâu.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút mệt.
“Tôi muốn đi nghỉ một chút.”
Thấy tinh thần Ôn Ninh cũng không tốt, Lục Tấn Uyên chỉ nói vài câu an ủi với cô, chỉ là bị Ôn Ninh nghe từ tai này sang tai khác.
Một lúc sau, An Thần tới, trong tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ.
“Boss, cô Ôn.”
Ôn Ninh lập tức đi tới: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô liền đi vào phòng vệ sinh thay bộ đồ mới.
“Tôi bảo cậu điều tra chuyện đó, nhanh chóng gửi tôi kết quả.”
Lục Tấn Uyên hiểu rõ, không nhanh chóng điều tra vụ việc này thì sẽ không có cách nào làm biến mất tinh thần sa sút này của Ôn Ninh: “Nhớ đừng để bất kì người nào biết tôi bảo cậu điều tra chuyện này.”
Nếu như để ông hoặc mẹ biết, nói không chừng sẽ gây thêm rắc rối cho Ôn Ninh.
“Tôi biết rồi.” An Thần gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lục Tấn Uyên, quả nhiên là anh nghiêm túc để ý cô Ôn.
Ôn Ninh thay xong quần áo, nhìn người trong gương, nhưng qua một lúc, cô cảm thấy bản thân dường như biến thành một người khác, giữa trán xuất hiện thêm vài phần âu sầu.
Cô đang nghĩ gì thế này, chỉ vì vài câu quan tâm của Lục Tấn Uyên mà ngây thơ cảm thấy hai người có thể chung sống hạnh phúc ư?
Một kết thúc như chuyện cổ tích, từ trước tới giờ không phải là điều mà một người bất hạnh như cô có thể mong đợi.
Ôn Ninh điều chỉnh lại cảm xúc, trên gương mặt đã không còn nhìn thấy cảm xúc không vui vừa rồi, mà ngược lại rất bình tĩnh.
“Chúng ta đi thôi.” Ôn Ninh nói với An Thần.
Thậm chí còn không nhìn Lục Tấn Uyên, đã không có hy vọng nào thì hà tất gì phải cho mình hy vọng?
“Ôn Ninh...” Lục Tấn Uyên nhìn hình bóng cô rời đi, trong lòng u ám.
Xem ra chuyện này cần phải tốc chiến tốc thắng mới được.
An Thần đưa Ôn Ninh về nhà, cả đường đi hai người đều không nói chuyện.
An Thần cảm thấy tâm tình của Ôn Ninh không tốt, trong lòng cũng không hiểu.
Rõ ràng boss đã bắt đầu giúp cô điều tra sự thật, vì sao hiện tại tinh thần cô lại sa sút như vậy?
Ôn Ninh cũng lười nói chuyện, hiện giờ cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, cắt đứt mọi thứ với thế giới bên ngoài.
“Tôi về đây.” Sau khi đến nơi, Ôn Ninh vẫy tay với An Thần rồi đi lên tầng.
Bấy giờ An Thần mới báo cáo việc này cho Lục Tấn Uyên, đợi ở đây chút nữa mới rời đi.
Ôn Ninh trở về nhà liền chui vào phòng tắm, để nước ấm giội rửa, cảm nhận dòng nước, cô thật muốn để tất cả những điều phiền não đều trôi sạch như thế.
Như vậy, cô sẽ không phải gánh tội danh tội phạm, sẽ không bị người ta khinh miệt, cũng sẽ không bị người ta nói ngay cả tư cách yêu người mình thích cũng không có.
Đang nghĩ thì đột nhiên điện thoại của Ôn Ninh vang lên.
Cô đi tới, nhìn tên trên màn hình, cô nhíu mày.
Là Dư Phi Minh gọi đến.
Do dự chốc lát, cô bấm nút nhận: “Có chuyện gì không?”