Lục Tấn Uyên không thể né tránh mà bị Mộ Yên Nhiên hôn.
Nhưng ngay sau đó, anh liền đưa tay dồn sức đẩy cô ta ra, Mộ Yên Nhiên không thể tin được mà nhìn anh.
Vậy mà Lục Tấn Uyên lại không muốn bị cô ta hôn, thậm chí còn dùng tay đẩy cô ta ra.
Sao anh có thể tuyệt tình như vậy?
Lục Tấn Uyên nhìn nỗi bi thương trong mắt cô ta, lúc nãy anh hoàn toàn hành động theo phản xạ.
“Yên Nhiên, không phải là anh muốn đẩy em, nhưng... Sau này em đừng làm những chuyện như thế này nữa.”
Lục Tấn Uyên trước giờ không ra tay với phụ nữ, vì vậy lần này anh phải xin lỗi rồi.
Mắt Mộ Yên Nhiên ươn ướt, cô ta hoàn toàn tuyệt vọng nhìn người đàn ông xin lỗi.
Cô ta đã từng cho rằng trên đời không có việc gì là không thể làm được, nhưng giờ cô ta hiểu lòng người là thứ khó đoán nhất.
Một người đàn ông từng nói muốn chiều chuộng, yêu thương mình cả đời sẽ có lúc trốn tránh những nụ hôn của cô.
Ánh mắt của Mộ Yên Nhiên nhìn vào người Lục Tấn Uyên, lập tức cô ta nhìn thấy một thứ khiến cô ta muốn phát điên.
Đó là một sợi tóc dài, vắt trên ngực Lục Tấn Uyên, nó như đang giễu cợt lòng tự trọng của cô ta.
Tóc của Mộ Yên Nhiên được nhuộm màu đỏ tía, nhưng sợ tóc dài đó lại là màu đen.
Vì vậy, nhất định là có người phụ nữ khác đã ở đây.
Cảm giác ghen tuông trào lên trong l*иg ngực, thậm chí suýt nhấn chìm cô ta.
“Tấn Uyên, anh nói cho em biết, anh đẩy em ra là vì người phụ nữ khác đúng không?”
Mộ Yên Nhiên lau nước mắt, không chút lưu tình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Lục Tấn Uyên không hề trốn tránh tầm mắt của cô ta, chuyện đã như vậy, anh không cần trốn tránh nữa.
“Phải, Yên Nhiên, anh đã không còn yêu em nữa.”
Mộ Yên Nhiên mỉm cười, lúc đầu cô ta khá lộng lẫy, nụ cười với đôi mắt đỏ hoe lúc này vậy mà cũng đẹp đến nao lòng.
“Em biết rồi.”
Mộ Yên Nhiên đứng dậy: “Em đi đây.”
Lục Tấn Uyên nhìn bóng lưng dứt khoát của cô ta, trong lòng đột nhiên có linh tính không tốt, luôn cảm thấy bây giờ tâm lý của Mộ Yên Nhiên không được ổn định.
Chỉ là hiện tại anh không thể mở miệng để giữ lại hay an ủi, dù sao thì hiện giờ người làm tổn thương cô ta cũng là anh.
Lục Tấn Uyên gọi điện cho Bạch Tân Vũ, họ quen nhau, anh tin rằng Bạch Tân Vũ sẽ an ủi được Mộ Yên Nhiên.
…
Bạch Tân Vũ tìm thấy Mộ Yên Nhiên trong một quán bar.
Cô ta luôn chú ý đến hình tượng của mình, giờ phút này cô ta như trở thành một con người khác, uống rượu hừng hực khí thế, thậm chí có một gã đàn ông kinh tởm nhìn thấy cô ta say đang muốn xông tới tán tỉnh cô ta.
Bạch Tân Vũ đen mặt đuổi người đàn ông xấu xa kia đi, kéo Mộ Yên Nhiên lên: “Yên Nhiên, em tỉnh táo một chút đi.”
“Tỉnh táo ư? Em không muốn tỉnh táo, tỉnh táo rồi lại đau lòng.”
Khi nhìn rõ người đến, Mộ Yên Nhiên lẩm bẩm một mình.
Cô ta chỉ muốn uống say khiến bản thân tê liệt, thay vì nghĩ đến Lục Tấn Uyên vô cảm rồi đau khổ vì điều đó.
“Anh biết không, anh ấy đã yêu người khác rồi, vì người đó mà ngay cả để em chăm sóc cũng không muốn, thậm chí anh ấy còn đẩy em ra để tránh bị nghi ngờ.”
Bạch Tân Vũ nhìn bộ dạng mong manh của Mộ Yên Nhiên, nhất thời cảm thấy buồn bã. Trước giờ anh ta chưa từng thấy Mộ Yên Nhiên có bộ dạng sa đọa như vậy. Cô ta như vậy khiến anh ta cảm thấy xót xa.
Một cảm giác nào đó luôn bị kìm nén trong lòng lúc này lại bùng lên.
Không nhịn được vươn tay kéo cô ta vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Nếu đã như vậy thì hãy quên cậu ta đi, Yên Nhiên, sẽ có người yêu em nhiều hơn.”
Bạch Tân Vũ nói, ánh mắt anh ta vô cùng trìu mến và nghiêm túc.
Mặc dù anh ta luôn thích Mộ Yên Nhiên, nhưng sau khi biết rằng người bạn tốt của anh đã ở bên cô ta, anh ta lựa chọn che giấu tình cảm này, vợ của bạn thì không nên đυ.ng vào, anh ta tuyệt đối không thể vượt quá giới hạn với phụ nữ của anh em tốt.
Sau một thời gian dài, cảm xúc suy sụp quá mạnh, thậm chí bản thân anh ta gần như bị thôi miên mà quên mất tình yêu này.
Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài mong manh cần được bảo vệ của Mộ Yên Nhiên, tình cảm vốn giấu kín trong lòng cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Tuy rằng nhà họ Bạch có hơi kém nhà họ Lục nhưng cũng là một gia tộc nổi tiếng, Bạch Tân Vũ cũng là mục tiêu của rất nhiều phụ nữ, nhưng anh ta chưa bao giờ chấp nhận, vẫn luôn là kẻ si tình.
Bây giờ, vì Lục Tấn Uyên đã quyết tâm rời xa Mộ Yên Nhiên, nên ta anh có thể có cơ hội.
“Nhưng em chỉ muốn anh ấy, em chỉ muốn Lục Tấn Uyên thôi.”
Mộ Yên Nhiên nắm lấy tay Bạch Tân Vũ: “Tân Vũ, giúp em được không, em không muốn chia tay, em biết sai rồi, em...”
Khi Mộ Yên Nhiên nói, nước mắt cô ta chảy dài dưới xúc tác của chất cồn, đây là bộ dạng chưa từng thấy qua ở một người luôn mạnh mẽ như cô ta.
Trái tim Bạch Tân Vũ như bị cứa vào, ước gì bây giờ người đau khổ là mình. Anh làm sao có thể nhìn Mộ Yên Nhiên đau đớn như vậy?
“Tân Vũ, anh giúp em đi, giúp em thuyết phục anh ấy...”
Mộ Yên Nhiên như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, ôm chặt Bạch Tân Vũ, cầu xin anh ta cho cô ta một lời hứa.
Đôi mắt Bạch Tân Vũ khép hờ, cuối cùng anh ta cũng không thể cưỡng lại ánh mắt đó của Mộ Yên Nhiên: “Anh sẽ giúp em mà, Yên Nhiên, anh nhất định sẽ giúp em.”
“Tốt quá rồi, em biết mà, anh là người bạn tốt nhất của em mà...”
Nghe đến đây, Mộ Yên Nhiên bật cười, chất cồn ngấm vào não, cô ta dần ngất đi, Bạch Tân Vũ ôm cô ta bước ra ngoài mà lòng chua xót vô hạn.
Anh ta hiểu tính cách của Mộ Yên Nhiên. Điều mà cô ta đã nhận định thì mười con bò cũng không thể kéo lại được. Nếu như thật sự chia tay với Lục Tấn Uyên, không biết cô ta sẽ bị đả kích thành thế nào.
Bạch Tân Vũ đốt một điếu thuốc, ở bên ngoài hút xong rồi mới gọi cho một người đàn ông buôn bán thông tin ngầm mà anh ta quen biết.
Vì Mộ Yên Nhiên, anh ta chỉ có thể ra tay với Ôn Ninh, như thế nghĩa là cần phải biết người biết ta.
Một lúc sau, thông tin của Ôn Ninh được gửi đến.
Bạch Tân Vũ mở ra liếc nhìn, khuôn mặt anh ta lạnh lùng, nhưng biểu cảm đó không thể kéo dài được lâu.
Ôn Ninh hóa ra là người phụ nữ đã đâm Lục Tấn Uyên rồi trốn thoát, cô ở tù ba năm là bị nhà họ Lục đưa vào...
Bạch Tân Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Ôn Ninh là thủ phạm trong vụ tai nạn xe hơi, anh ta nghiêm túc rút điếu thuốc trong tay ra.
Hồi đó, nếu không phải Lục Tấn Uyên gặp tai nạn xe, thì đôi trai tài gái sắc của họ sẽ không bị chia lìa, vậy nguồn gốc của tất cả chuyện này chính là người phụ nữ Ôn Ninh này?
Mà không biết cô đã dùng thuốc gì khiến Lục Tấn Uyên bỏ đi những nghi ngờ trước đây, còn muốn từ bỏ mối quan hệ nhiều năm như vậy với Mộ Yên Nhiên?
Bạch Tân Vũ cười lạnh, người phụ nữ này có vẻ không đơn giản như lần trước, anh ta cũng bị lừa dối bởi vẻ đạo đức giả đó của cô.
Nhìn Mộ Yên Nhiên đang ngủ ngon lành ở ghế sau xe, Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, Yên Nhiên, loại phụ nữ đó sẽ không bao giờ trở thành vật cản cho tương lai của em, cô ta không xứng, anh sẽ khiến cô ta phải trả giá.”