Một lúc sau, An Thần kiểm tra vị trí công ty hiện tại của Ôn Ninh và nơi ở hiên tại, điều tra rõ ràng rồi ghi trên giấy.
Nhưng anh ta không dám đưa trực tiếp cho Lục Tấn Uyên xem, vì vậy anh ta cẩn thận cất vào một xấp tài liệu rồi giao cho anh.
Lục Tấn Uyên đang nhìn tài liệu trước mặt, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy rơi ra, nội dung trên đó khiến anh nhíu mày.
An Thần chết tiệt này, từ lúc nào còn biết tự mình làm chủ vậy?
Sau khi suy nghĩ, Lục Tấn Uyên định xé tờ giấy này ném đi, nhưng anh vẫn liếc nhìn nội dung trên đó.
...
Buổi phỏng vấn của Ôn Ninh diễn ra suôn sẻ, sau khi được thông báo bắt đầu thử việc, một số đồng nghiệp đã đưa cô đi tham quan và giải thích những công việc cô cần phụ trách trong những ngày tới.
Ôn Ninh lấy rất nhiều tài liệu liên quan chuẩn bị về nhà xem, vừa đến cửa nhà liền phát hiện có rất nhiều người vây quanh dưới nhà mình.
"Chiếc xe Rolls Royce này đến từ đâu vậy? Trông không giống xe hàng nhái."
"Khu dân cư này của chúng ta còn có người có tiền sao?"
Nơi Ôn Ninh sinh sống là một khu dân cư rất bình thường, người sống bên trong đều là những người bình thường, vì vậy, khi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe sang trị giá hàng chục triệu, không tránh có chút tò mò.
Ôn Ninh không có hứng thú, bước tới xem, vẻ mặt có chút kỳ quái, chiếc xe này... có chút quen thuộc.
Vừa nghĩ tới đây, cửa xe liền mở ra.
Lục Tấn Uyên ung dung bước xuống xe, dường như anh đã không để tâm đến ánh mắt đố kị hay ghen tị của những người xung quanh.
Vừa tan làm, anh đã lái xe đến đây lúc nào không biết, kết quả anh nhìn thấy chính là khu dân cư chật hẹp và đổ nát này.
Người phụ nữ Ôn Ninh này có vấn đề về não sao, thà sống ở một nơi tồi tàn như vậy còn hơn là ở biệt thự nhà họ Lục?
Nghĩ đến điều này, Lục Tấn Uyên càng cảm thấy bực bội.
Chờ một hồi, Lục Tấn Uyên mới nhìn thấy Ôn Ninh về nhà.
Cô có vẻ vui vẻ hơn so với khi còn ở trong nhà họ Lục, mặc dù vẫn gầy gò như vậy nhưng không hề có cảm giác hốc hác, toàn bộ cơ thể như được gột sạch một lớp sương mù và bừng lên một sức sống mới.
Rời xa anh, làm cho tinh thần cô cho trở nên vui vẻ?
Lục Tấn Uyên khóa xe, từng bước đi về phía Ôn Ninh: “Tôi cảm thấy, hình như cô có chuyện muốn nói với tôi.”
Ôn Ninh mới hoàn hồn sau cú sốc, cô không ngờ Lục Tấn Uyên lại tới tận nơi tìm cô.
“Tôi đã nói với ông cụ Lục những gì cần nói, chúng ta không có gì để nói nữa.”
Ôn Ninh xoay người rời đi, không muốn có thêm khúc mắc với anh nữa.
Mặc dù cô không biết tại sao Lục Tấn Uyên lại ở đây, nhưng dù sao sẽ không đến để chúc mừng tân gia.
Nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, Ôn Ninh không muốn tự làm mình có thêm rắc rối.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh rời đi không chút do dự, nắm chặt tay, đuổi theo vài bước: “Tại sao? Cô vội vàng về nhà như vậy là đang muốn gặp kẻ đang nɠɵạı ŧìиɧ với cô sao?”
“Lục Tấn Uyên, anh đủ rồi đấy!”
Ôn Ninh thật sự không chịu nổi, khi ở nhà họ Lục, anh cứ dùng những lời lẽ như vậy để làm nhục cô. Bây giờ, họ đã ly hôn và không liên quan gì đến nhau, nhưng anh vẫn đuổi tới đây, và tiếp tục đâm vào vết sẹo của cô, cô thật sự chịu đủ rồi.
“Đủ? Đương nhiên là không đủ.”
Thấy Ôn Ninh khó chịu, Lục Tấn Uyên lại càng chắc chắn rằng cô vội vàng rời đi như vậy chắc chắn là cô đang ở cùng với người đàn ông đó.
“Tôi đã đến đây rồi, tôi muốn xem người đàn ông chết mà cô chết mê chết mệt trông như thế nào.”
Vừa nói, tay của Lục Tấn Uyên đã đặt ở trên eo của Ôn Ninh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết, nếu người đàn ông này biết cô đã từng ngủ với tôi, còn từng phải ở tù, liệu anh ta sẽ kiên trì hay từ bỏ?”
Ôn Ninh mở to mắt, lời nói của Lục Tấn Uyên khiến trái tim cô như rơi vào động băng.
Thì ra trong lòng anh, cô là một người phụ nữ không đáng giá như vậy.
“Anh đột nhập vào nhà riêng như thế này là phạm pháp!”
"Sao? Cô muốn gọi cảnh sát? Cô có thể thử xem." Lục Tấn Uyên nhíu mày thờ ơ, anh không tin có cảnh sát nào dám bắt anh.
Ôn Ninh cắn chặt môi dưới, lời Lục Tấn Uyên nói, cô đương nhiên hiểu được, với thực lực của người đàn ông này ở Giang Thành, ai dám động anh?
Khi hai người trừng lớn mắt không ai muốn nhượng bộ, bà hàng xóm đi ra dọn rác, nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng cùng một người đàn ông đẹp trai, cao lớn, lập tức nhiều chuyện.
“Ôn Ninh, đây là ai? Cháu đừng nói, người này thật sự rất quen, có chút giống... giống?”
Nhìn thấy bà hàng xóm rất quan tâm đến Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh cũng bất lực, đặc biệt là dường như bà ta biết bộ dáng của Lục Tấn Uyên trông như thế nào, sợ gây ra phiền phức không cần thiết, vội vàng mở cửa: “Bà ơi, con về nấu cơm đây, không nói chuyện với bà nữa nhé.”
Lục Tấn Uyên tự nhiên cũng đi vào, Ôn Ninh tức giận trừng anh một cái: “Anh vào làm gì?”
Lục Tấn Uyên mặc kệ, nhìn căn hộ có một phòng ngủ hơi chật chội, tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, bên trong có rất nhiều đồ trang trí, tuy không lộng lẫy và rộng rãi như nhà họ Lục nhưng cũng rất ấm cúng và thoải mái.
Đây là nhà mới của Ôn Ninh và người đàn ông đó?
Sắc mặt Lục Tấn Uyên bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy tức giận, trực tiếp bước vào, định xem người đàn ông đó trông như thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh, Ôn Ninh không khỏi nhíu mày: “Anh đã làm bẩn sàn nhà của tôi rồi!”
Đây là sàn nhà đã được lau sạch sẽ, cô đã tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp ngày hôm qua, Lục Tấn Uyên thì hay rồi, đã không lịch sự chen vào lại còn đi đôi giày da đó nữa.
Đúng là một thiếu gia không biết ý tứ gì.
“Vậy cô còn không mau đi lấy dép lê cho tôi.”
Ôn Ninh cười chế nhạo: “Thực xin lỗi, trong nhà không có!”
Ngày hôm qua, cô chuyển đến đây cũng chỉ mua đồ của mình, đối với dép nam không thường dùng, cô cũng không mua, vốn không có nhiều tiền, Ôn Ninh cũng không muốn lãng phí.
Lục Tấn Uyên sửng sốt, liếc nhìn giá giày bên cạnh, quả nhiên không có giày nam, ngay cả giày nữ cũng chỉ có vài đôi.
"Người đàn ông đó thường đi chân trần?"
"Nếu tôi nói hoàn toàn không có đàn ông, anh có tin không?"
Ôn Ninh nhìn anh, nói xong cũng mặc kệ người đàn ông đứng ở cửa, rồi để trứng và rau mua vào tủ lạnh.
Theo những cuốn sách về bà bầu và trẻ sơ sinh mà cô đã mua, chế độ dinh dưỡng phải được đảm bảo từ sớm trong khi mang thai và phải ăn đủ ba bữa một ngày. Mặc dù vừa rồi cô bị những lời nói của Lục Tấn Uyên tức đến mức no bụng, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô phải nhanh chóng nấu cơm để em bé có thể lớn lên khỏe mạnh.
Lục Tấn Uyên cởi giày, đi vào, nhìn xung quanh, quả nhiên trong phòng này không có người khác, hình như cũng không có dấu vết của đàn ông.