“Sau này chuyện của bọn họ ông không quản nữa, ông nội tin cháu có thể giải quyết được.” Ông cụ Lục lắc đầu, sau đó ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi thở dài.
“Ông yên tâm, cháu sẽ không làm gì họ. Chỉ cần họ an phận, cháu sẽ không tính toán nữa.”
Ông cụ Lục ậm ừ: “Tiểu Liên này, làm ra chuyện này, cũng cho cô ta đi đi, trước đây cô ta chăm sóc cho cháu, không có công lao cũng có khổ lao, không cần quá khó xử.”
Lục Tấn Uyên đồng ý, một người làm đã phản bội anh tự nhiên sẽ không được ở lại.
Nói xong, Lục Tấn Uyên không muốn làm phiền ông của mình nữa, vì vậy anh rời khỏi phòng làm việc và trở về phòng.
Chỉ là trong lòng anh đã dự trù kế hoạch đối phó với gia đình chú hai, trước hết phải ra nước ngoài lấy lại vốn cổ phần ở nước ngoài của tập đoàn Lục thị, sợ rằng lần đi này cũng phải mất ít nhất một tháng.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi nghĩ đến những chuyện anh phải làm trước khi anh đi nước ngoài, phải gặp Ôn Ninh, ít nhất, anh nên nói với cô một số chuyện.
Hôm nay là ngày nghỉ, Ôn Ninh chắc sẽ ở nhà.
Nghĩ đến cô, trong lòng Lục Tấn Uyên liền có cảm giác phức tạp không thể giải thích được, hôm qua anh có quan hệ với một người phụ nữ không rõ lai lịch, mặc dù là do loại thuốc kia điều khiển, nhưng cuối cùng sai chính là sai.
Cho dù quan hệ hôn nhân của Ôn Ninh với anh rất đặc biệt, cô không có quyền can thiệp vào việc anh đã làm, nhưng dù sao Lục Tấn Uyên vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Đang nghĩ, Lục Tấn Uyên do dự một hồi mới đẩy cửa bước vào, không ngờ trong phòng lại không có ai.
Ôn Ninh không có ở phòng?
Lục Tấn Uyên tìm một người làm hỏi, người đó nói tối hôm qua cô không về nhà, sáng sớm nay mới về nhà, không ăn sáng, bây giờ ở trong phòng có vẻ buồn chán không biết đang làm gì.
Lục Tấn Uyên cau mày.
Sau khi nhìn lại lần nữa, anh phát hiện đèn phòng tắm sáng, nhưng bên trong không có tiếng nước, yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến mức kỳ lạ, hơn nữa anh nhìn cửa, bên trong không có hơi nước, rất sạch sẽ.
Sự khác thường này làm Lục Tấn Uyên nghi ngờ, anh gõ cửa: “Ôn Ninh, Ôn Ninh? Cô ở bên trong à?”
Không có câu trả lời, vẫn là một sự im lặng chết chóc.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lục Tấn Uyên càng ngày càng mãnh liệt, lúc này cũng không khống chế được nhiều như vậy, trực tiếp đạp cửa xông vào.
Cửa phòng tắm bị Lục Tấn Uyên đạp khiến nó mở ra.
Nghe thấy tiếng động lớn, Ôn Ninh từ trong bồn tắm tỉnh dậy, nước trong đó đã lạnh rồi, cô vừa mới ngủ thϊếp đi.
Lúc về đến nhà, cô chỉ cảm thấy mùi đàn ông phả vào da thịt, như muốn xâm chiếm mình nên cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Không ngờ vì quá kiệt sức, cô đã ngủ thϊếp.
Lục Tấn Uyên đi vào: “Ôn Ninh, cô...”
Lời nói của người đàn ông đột ngột dừng lại, ánh mắt anh ta nhìn vào người phụ nữ.
Lục Tấn Uyên lập tức cảm thấy vừa rồi mình giống như một kẻ ngốc, anh chỉ vắng mặt một đêm, cô lại đi chơi bời với những người đàn ông khác.
Cô coi anh đã chết sao?
“Ôn Ninh ... Tôi mới đi một ngày, cô liền nóng lòng muốn tìm đàn ông?”
Ôn Ninh vốn là cầm vội chiếc áo choàng tắm muốn mặc vào, nhưng ánh mắt xâm lượt của anh khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nhìn thấy cô muốn mặc quần áo che thân, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy mình làm trái lương tâm, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Anh kéo Ôn Ninh ra khỏi phòng tắm, bắt cô đứng trước gương.
“Trước đây tôi mù quáng nghĩ rằng cô có thể không phải là một người phụ nữ ăn chơi, nhưng bây giờ chỉ cần là một người đàn ông có ít tiền là được? Vậy cô đang giả vờ với tôi cái gì, cô đang muốn nói dối tôi, hay là muốn lấy thứ gì?”
“Lục Tấn Uyên, anh buông tôi ra!” Ôn Ninh chỉ cảm thấy đầu đau, nhưng nỗi đau còn kém xa so với nỗi đau trong lòng cô.
Cô bị ép buộc, cô cũng không muốn chuyện này xảy ra, tại sao Lục Tấn Uyên lại phải sỉ nhục cô như thế?
“Buông cô ra, buông cô ra để cho cô cùng người đàn ông kia tiếp tục cắm sừng tôi sao?”
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh giãy giụa, cô càng như thế này, anh càng tức giận.
Mấy ngày nay, anh cho rằng mình đối xử với Ôn Ninh là đủ tốt, nhưng thứ cô dành cho anh là gì?
Sự phản bội!
Phản bội trắng trợn như vậy, từ trước chưa từng nếm qua mùi vị này, giờ phút này chỉ muốn gϊếŧ người phụ nữ chết tiệt này.
“Không, không… Tôi bị ép buộc.” Ôn Ninh nhìn mình trong gương, không khỏi rơi lệ.
Lục Tấn Uyên nghe vậy liền buông tay ra, đúng lúc này, điện thoại của Ôn Ninh vang lên, người đàn ông cầm lấy bấm nút trả lời: “Nhìn xem có phải là cuộc gọi với người đàn ông mà cô nɠɵạı ŧìиɧ tối hôm qua không?”
Giọng nói của Ôn Lam từ bên tai nghe truyền đến: “Chị gái, hôm qua cùng đạo diễn Chu thế nào rồi?”
Ôn Lam mở mắt ra, nhớ tới chuyện của Ôn Ninh, nên gọi điện thoại đả kích cô.
“Cô nói cái gì?” Lục Tấn Uyên sắc mặt trầm xuống, siết chặt điện thoại trong tay.
“Chị gái tôi cũng muốn làm người nổi tiếng, người em gái như tôi đương nhiên sẽ giới thiệu cho chị ấy một con đường tốt!” Ôn Lam bị giọng nói trầm ấm của người đối diện làm cho giật mình, sau khi suy nghĩ quyết định tiếp tục chia rẽ.
Chỉ cần Lục Tấn Uyên hoàn toàn chán ngấy Ôn Ninh, sẽ không có ai xen vào việc cô ta hành hạ cô như thế nào nữa.
Lục Tấn Uyên cắt điện thoại.
Người đàn ông không kiềm chế được tức giận, trực tiếp ném điện thoại trong tay về phía Ôn Ninh, Ôn Ninh không trốn tránh bị điện thoại ném vào trán, trên trán chảy ra một vệt máu, nhưng cô không để ý.
“Đây là cô bị ép buộc, hả?” Lục Tấn Uyên cảm giác vừa rồi bản thân vì lời giải thích của cô mà đã chần chừ do dự.
Anh thực sự đánh giá thấp Ôn Ninh, kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này có lẽ tốt hơn nhiều so với người em được gọi là diễn viên kia.
Anh thật sự bị cô làm cho mê mẩn đầu óc, trong lòng cho rằng cô không phải người xấu, thậm chí còn quên mất người phụ nữ này chính là thủ phạm khiến anh nằm trên giường như phế vật suốt ba năm!
“Không phải, hôm đó tôi muốn đi chụp ảnh Ôn Lam và đạo diễn Chu, nhưng cô ta lại phát hiện ra tôi nên tôi mới bị...”
Khi Ôn Ninh đang nói, giọng cô càng trầm hơn vì nhìn thấy nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn trên gương mặt Lục Tấn Uyên, anh không tin, sẽ không bao giờ tin cô nữa.
“Ôn Ninh, cô nghĩ tôi sẽ tin những chuyện do bản thân cô bịa ra sao?” Lục Tấn Uyên đứng dậy, dùng mũi giày nhấc cằm, khinh thường nhìn cô.
Ôn Ninh hai mắt chùn sâu, đúng vậy, những chuyện này nghe như tưởng như vô lý, cho dù mọi chuyện đều là sự thật, ai sẽ tin cô?
Ngay cả bản thân cô cũng không muốn tin rằng mọi thứ hôm qua đều là sự thật.
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô: "Ôn Ninh, cô thật sự khiến tôi buồn nôn."