Ôn Ninh nhìn không hiểu đứng lên: “Mắc mớ gì tới cô?”
Nói xong cô cầm túi xách bỏ đi.
Ôn Lam nhìn bóng lưng của cô, nở một nụ cười quái dị, sau đó bước đến chỗ đám người đông đúc nhất, hoảng sợ hét lên: “Ôi, sợi dây chuyền kim cương do nhà phát ngôn tài trợ mất rồi!”
Khi mọi người trong buổi tiệc nghe thấy chuyện có mất trộm, cũng dồn dập nhìn qua.
Những món trang sức như thế trên người Ôn Lam là vô giá, không chỉ bởi vì nó được làm từ vài viên kim cương thượng hạng cực kỳ đắt giá, mà còn bởi vì đây là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế trong suốt cuộc đời của họ, là khúc thiên nga hót nên giá trị bộ sưu tập còn cao hơn rất nhiều so với sự quý giá của bản thân chất liệu.
“Đây là tác phẩm cuối cùng của ngài Stephen. Nếu như mất đi...” Ôn Lam che mặt đau khổ, thậm chí đã vắt ra vài giọt nước mắt rất đúng lúc.
Khi mọi người nhìn thấy điều này, họ nghĩ rằng cô ta đang đau lòng vì mất tác phẩm nghệ thuật, và ấn tượng xấu về cô ta vừa rồi đã tiêu tan một chút, nhanh chóng gọi đội an ninh hiện trường đến để giúp tìm lại chiếc vòng cổ bị mất.
Rất nhanh, toàn bộ buổi tiệc đã được phong tỏa, chỉ có thể vào chứ không được rời khỏi.
Nhưng sau đó, mọi người đều gặp rắc rối, nói là muốn tìm chiếc vòng cổ đó, nhưng tìm như thế nào mới trở thành vấn đề. Người ở đây đều có địa vị, thân phận, tìm từng người một là không thể.
Ôn Lam khóc một lúc, thấy mục đích gần như đã đạt được, mọi người đều chú ý tới chuyện này, mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tôi sợ dây chuyền bị ướt khi đi vệ sinh nên mới tháo ra một lúc. Có khi nào là mất lúc đó rồi không?”
Ôn Ninh vừa nghe thấy lời này, cô lập tức phát hiện có gì đó không ổn, bình tĩnh sờ vào bên trong túi xách, quả nhiên tay cô chạm vào thứ không thuộc về cô...
Vừa rồi chắc chắn là ở trong nhà vệ sinh, lúc cô chỉnh lại giày cao gót, Ôn Lam đã bí mật nhét vào!
Ôn Ninh sắc mặt tái nhợt, cô giờ mới hiểu được tại sao vừa rồi Ôn Ninh lại chủ động tìm cô nói chuyện, nhưng bây giờ phản ứng lại cũng đã muộn.
Một lúc sau, có người chỉ vào cô: “Hình như cô gái này vừa nãy cũng vào nhà vệ sinh, thời gian cũng trùng hợp.”
Mấy cô gái đi vệ sinh vừa rồi đã hợp tác mở túi để họ kiểm tra, nhưng Ôn Ninh biết bất luận thế nào cô cũng không thể mở túi trong tay, như thế...
Sẽ không ai tin rằng cô vô tội!
Sự từ chối của Ôn Ninh đã trở thành một loại thừa nhận trá hình trong mắt mọi người.
“Trời ơi, một người trông thật xinh đẹp, vậy mà lại là kẻ trộm đồ.”
“Lẽ nào đồ trên người cô ấy cũng là ăn trộm sao?”
Tiếng huyên thuyên vang lên, loại ánh mắt khinh thường kia khiến Ôn Ninh lạnh cả sống lưng, cô như trở về ngày đó, cái ngày bị mọi người hiểu lầm là kẻ thứ ba.
“Tôi không có trộm cái gì.” Ôn Ninh lui về phía sau, trong mắt bất lực càng thêm tức giận.
Chính xác thì Ôn Lam muốn làm gì cô thì mới vừa lòng?
“Cô không trộm đồ thì cho chúng tôi xem trong túi xách của cô có cái gì là được rồi!”
Vừa nói, có người đang giật lấy chiếc túi xách nhỏ trên tay Ôn Ninh, Ôn Ninh kéo thật chặt, hai người bế tắc đứng lại. Khi cô sắp bị giật ra, đột nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên.
“Đây là đang làm gì vậy? Thực sự rất náo nhiệt.”
Lục Tấn Uyên quay lại sau khi giải quyết xong công việc đột xuất, anh nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Ninh rồi nhìn người đàn ông đã cướp đồ của cô: “Anh Thẩm, lấy đồ của một người phụ nữ trước mặt đám đông, nó dường như không phải là việc làm của một quý ông.”
Người đàn ông họ Thẩm nghe xong buông tay ra vẻ vu khống: “Dù sao thì hình như cô gái này đã trộm một món trang sức quý giá. Anh Lục không thể không để người khác kiểm tra chứ?”
Lấy cắp thứ gì?
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt bất lực của Ôn Ninh, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cô ngoan cố không chịu lộ ra vẻ yếu đuối, anh đi tới, đứng bên cạnh cô.
“Cô gái trẻ này là nhân viên của công ty chúng tôi. Cô ấy thường xuyên ra vào văn phòng và phòng thu ngân của tôi. Nếu cô ấy muốn ăn trộm, tại sao không ăn trộm ở đó?”
“Hơn nữa, tôi nghĩ mọi người đều biết luật. Cô ấy có quyền bảo vệ bản thân của mình. Khám xét người cô ấy ở nơi công cộng là bất hợp pháp.”
Giọng nói to lớn và mạnh mẽ làm dịu đi một nhóm người vừa mới tức giận. Nếu là người mà Lục Tấn Uyên quen...
“Có thể là hiểu lầm.”
“Thôi, vẫn là giao cho nhân viên kiểm tra đi.”
Một nhóm người lập tức thay đổi giọng nói, không còn muốn xen vào chuyện vô nghĩa này nữa, nếu vì chuyện này mà động đến Lục Tấn Uyên, cũng không đáng đi.
Đám người chậm rãi giải tán, Ôn Lam nhìn theo, mặt đỏ bừng tức giận: “Anh Lục, em biết anh và chị...”
Ôn Lam chưa kịp nói hết lời còn lại đã bị Lục Tấn Uyên dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn lại, giống như đang nhìn một vật chết, cô ta thậm chí cảm thấy chỉ cần mình nói ra điều không nên nói, sẽ bị người đàn ông này gϊếŧ ngay lập tức.
“Đồ của em bị mất, anh Lục không thể không để em tìm chứ?”
Ôn Lam cưỡng chế bỏ qua những thứ không nên nói. Cô ta nhìn Lục Tấn Uyên, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng là tin tưởng Lục Tấn Uyên sẽ không vô lý như vậy.
“Tìm, đương nhiên là phải tìm.” Lục Tấn Uyên nhẹ giọng nói: “Nếu đã muốn tìm, cô nên vào hệ thống giám sát để xem. Không chừng là Ôn tiểu thư cô không cẩn thận đánh rơi ở đâu rồi.”
Lời nói của Lục Tấn Uyên rất tích cực, như thể anh đã xác nhận điều đó.
Khi những người khác nghe thấy điều này, họ cảm thấy hợp lý hơn và đồng ý: “Lập tức đi kiểm tra video giám sát.”
“Vì Ôn tiểu thư cô cho rằng chuyện này có liên quan đến nhân viên tập đoàn Lục thị của tôi, vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm xử lý tốt chuyện này, xin hãy tiếp tục ở đây, đừng hoảng sợ.” Lục Tấn Uyên tỏ thái độ. Những người khác thấy anh đã lo chuyện này, không ai muốn tọc mạch đến chuyện không nên chọc vào này nữa.
Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh đi đến phòng giám sát, Ôn Lam miễn cưỡng đi theo phía sau.
Ôn Lam không khỏi lẩm bẩm trong lòng: Lục Tấn Uyên sớm không đến muộn không đến, nếu chậm một chút, nhất định có thể gây khó dễ cho Ôn Ninh khiến cho cô sẽ không bao giờ dám trở lại nữa.
“Chờ một chút.” Ôn Ninh đi theo Lục Tấn Uyên, không thấy ai khác, cô nhẹ nhàng kéo góc quần áo của anh: “Bây giờ sợi dây chuyền của cô ta ở trong túi xách của tôi, cô ta đã nhét vào khi tôi vào phòng tắm thay giày: “Ở đó không có máy giám sát.”
Giờ phút này, Ôn Ninh phải khâm phục mưu kế của Ôn Lam, cố ý làm ở một nơi không có camera, nếu vừa rồi không có Lục Tấn Uyên, cô cũng không thể giải thích.
“Cô đã chạm vào đồ bên trong chưa?” Lục Tấn Uyên cau mày liếc nhìn Ôn Lam đang đi theo sau, ánh mắt lạnh lùng.
“Không có.” Ôn Ninh lắc đầu.
“Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”