“Không!” Ôn Lam khi nghe được câu này không quan tâm tiếp tục lau nước mắt, cơ thể cô ta run lên: “Chuyện của Ôn Ninh ngàn lần không thể nói ra ngoài."
Nếu như việc này làm K tức giận, thì cô ta thực sự đi đời.
"Công bố rồi thanh danh của nhà họ Ôn chúng ta cũng sẽ bị tổn hại, không được."
"Nhìn xem, Lam Lam lương thiện biết bao. Lúc này, còn thay chị gái đến cầu xin được tha thứ, ôi, ngay từ đầu lẽ không nên để nó ra ngoài, cứ để nó chết trong tù thì giờ tốt rồi. Thật sự là một mối họa mà."
“Trương Nhã Lâm cũng thở dài, Ôn Khải Mặc nhìn đôi mắt sưng đỏ của con gái đang khóc, cầm điếu thuốc trong tay thổi: “Bây giờ anh sẽ đi tìm nó, dù thế nào, cũng phải giảm tối thiểu ảnh hưởng đến Lam Lam."
Nói xong, Ôn Khả Mặc đi ra ngoài.
...
Nhà họ Dư.
Dư Phi Minh quỳ trong phòng làm việc, ánh mắt đầy hoang mang và hoảng sợ.
Chuyện lần này anh ta tin lời của Ôn Lam, vốn tưởng rằng dưới sự hướng dẫn của công ty quan hệ công chúng chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, ai ngờ lại bị lật tẩy.
Không chỉ danh tiếng cá nhân của anh ta bị tổn hại, mà một số công ty cạnh tranh cũng dùng nó để tấn công sau khi biết được sự việc này, hiện giờ, gia đình nhà họ Dư hoàn toàn rối tung lên.
“Mày có biết nhà họ Lục thoái vốn rồi không? Vất vả mấy tháng trời của bọn tao đã bị mày và vị hôn thê của mày phá hỏng. Không chỉ vậy, ngay khi tin tức này xuất hiện, giá cổ phiếu nhà họ Dư nhất sẽ giảm mạnh, mấy trăm triệu. Giá trị thị trường của công ty cũng sẽ mất.”
Môi Dư Phi Minh mấp máy nhưng không nói gì, anh ta không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Cha Dư Phi Minh nhìn anh ta căm hận đanh thép nói: “Vốn dĩ, tao đã nghĩ mày và Ôn Lam không có kết thúc tốt đẹp gì. Một người phụ nữ dám quyến rũ cả vị hôn phu của chị gái mình thì có thể là thứ tốt đẹp gì... Mày cứ làm như cô ta là một cô gái trong sáng và tốt bụng lắm không bằng.”
“Hôm nay, công ty sẽ thông báo mày và Ôn Lam đã hủy bỏ hôn sự trước rồi, chẳng qua là vì sự phát triển sự nghiệp của cô ta nên chưa công bố ra ngoài, hai người bọn mày cứ như vậy mà cắt đứt đi.”
Dư Phi Minh nghe xong cũng không có phản đối, chỉ nghĩ rằng sóng gió là do Ôn Lan mang đến, thậm chí cảm thấy chia tay không đủ để trút giận, còn muốn đến làm nhục cô ta để trút giận, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.
...
Ôn Ninh vẫn đi làm bình thường, đến công ty cô mới phát hiện không còn ánh mắt kỳ quái nào đổ dồn về phía mình, đã khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đi theo Lục Tấn Uyên lên tầng cao nhất, cô đang chuẩn bị làm công việc dọn dẹp bình thường của mình, thì đột nhiên Lục Tấn Uyên ngăn cô lại.
“Sau này cô không cần làm cái này nữa.”
Lúc đầu anh sắp xếp Ôn Ninh đến dọn dẹp, chủ yếu là muốn cô thấy khó mà bỏ cuộc, đồng thời cũng không muốn cô quá thoải mái.
Nhưng bây giờ anh đã thay đổi ý định, anh hy vọng có thể cho Ôn Ninh học được một điều gì đó, ít nhất, có thể bảo vệ bản thân trong lúc khó khăn.
“Vậy, vậy tôi phải làm gì?” Ôn Ninh có chút bất an, luôn cảm thấy lời nói của Lục Tấn Uyên không có gì tốt.
“Cô đi theo An Thần học cách xử lý công việc.” Lục Tấn Uyên suy nghĩ một lúc, anh cũng không muốn Ôn Ninh đến khu vực vượt quá tầm kiểm soát của mình nên mới sắp xếp như thế này.
“Thật sao?” Ôn Ninh không thể tin vào tai mình, tuy rằng trên danh nghĩa An Thần chỉ là trợ lý của Lục Tấn Uyên, nhưng năng lực làm việc của anh ta rất tốt.
Nếu có thể đi theo anh ta, nhất định sẽ học được rất nhiều điều bổ ích, Ôn Ninh từ trước đến nay luôn muốn học một số kỹ năng có thể có được chỗ đứng trong xã hội sau khi ra tù, chỉ là cô không có cơ hội, bây giờ, cơ hội đã tới rồi sao?
“Sao tôi phải lừa cô?” Lục Tấn Uyên bất mãn liếc cô một cái, giống như tỏ ý không bằng lòng với sự nghi ngờ của cô.
"Không, không, chỉ là tôi không dám tin."
Sợ Lục Tấn Uyên đổi ý nếu không vui, Ôn Ninh vội vàng lắc đầu, sau đó có chút xấu hổ nói: “Vậy tôi cảm ơn.”
Cơ hội này đối với người khác mà nói có thể không tính là gì, nhưng nó rất quan trọng đối với cô.
Đây sẽ là khởi đầu cuộc sống mới của cô?
"Ừ."
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh hai má đỏ bừng, bởi vì vui sướиɠ mà ánh mắt lúc này còn sáng chói hơn cả ánh nắng phản chiếu từ thủy tinh, Ôn Ninh như vậy, làm cho anh có cảm giác khác với mọi ngày.
Không còn u ám, đầy oán hận với thế giới mà tràn đầy hy vọng.
Thực ra, cảm giác này cũng không tệ.
Lục Tấn Uyên thất thần, nhận thấy mình thất thần, anh liền trở lại vẻ mặt vô cảm như bình thường: “Tuy nhiên, nếu như cô làm không tốt, An Thần không bằng lòng để cô đi theo, tôi sẽ không giúp được cô."
“Tôi nhất định sẽ làm tốt.” Ôn Ninh rất có động lực, lập tức đi tìm An Thần.
An Thần không ngạc nhiên khi biết chuyện này, thậm chí không thể không phàn nàn với Lục Tấn Uyên.
Không phải chỉ muốn Ôn Ninh học cái gì đó để vui vẻ, còn muốn cô phải luôn ở gần anh ta và không được chạy lung tung, cứ như thế, anh ta có một người học việc theo đuôi...
Anh ta có dám từ chối không?
“Trợ lý An, sau này hãy chỉ dạy cho tôi nhiều điều, nếu tôi có gì sai thì xin hãy dạy bảo.” Ôn Ninh cúi đầu chào An Thần rất lễ phép, giống như một học sinh ngoan được khiêm tốn dạy bảo.
An Thần giả vờ gật đầu.
Theo lời của Lục Tấn Uyên, An Thần không có chút dè dặt nào với Ôn Ninh, nhưng vì cô chưa từng tiếp xúc với việc ở công ty nên học hỏi không nhanh, nhưng thái độ của cô đặc biệt tốt.
Cho dù có đôi khi cô hỏi một câu ngu ngốc, dù bị cười nhạo, nhưng cô vẫn luôn ghi chép lại một cách nghiêm túc, cho nên đã được An Thần cẩn thận dạy dỗ.
Bận rộn cả ngày, một ngày trôi qua nhanh chóng.
Tan làm, Ôn Ninh vẫn đang đắm chìm trong kiến
thức mà cô chưa từng đυ.ng tới, đang bước đi, định đi đón xe về nhà, đột nhiên, một tiếng còi chói tai kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Ôn Khải Mặc dùng vẻ mặt ủ rũ nhìn cô: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Ôn Ninh đứng ở đó không nhúc nhích, cô không ngờ Ôn Khải Mặc lại chủ động đến tìm cô, dù sao mấy năm nay ông ta luôn coi cô như một điều xấu hổ, nhìn cô cũng thấy bẩn thỉu.
Mặt Trời mọc phía tây à?
“Tìm tôi có chuyện gì?” Ôn Ninh nhẹ giọng nói.
Ôn Khải Mặc rất khó chịu khi thấy cô không nghe lời mình: “Có chuyện, lẽ nào nói luôn ngoài đường, cô lên xe đi, chúng ta nói chuyện riêng.”
“Tại sao không thể nói ở ngoài đường? Lẽ nào chuyện ông Ôn muốn nói không thể để người khác nghe thấy? Nếu đã như vậy, tôi vẫn là không nên nghe.”
Ôn Ninh lạnh lùng liếc ông ta một cái, bây giờ vẫn còn muốn cầm gậy dạy dỗ cô, lẽ nào Ôn Khải Mặc không thấy buồn cười sao?
Ông ta cho rằng sau khi ông ta làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy, cô vẫn sợ bị ông ta coi thường và sỉ nhục sao?
Lần này đến, là vì Ôn Lam.
Ôn Khải Mặc muốn xuống xe tát Ôn Ninh một cái, để cô biết tôn trọng người lớn tuổi là như thế nào, nhưng bây giờ không phải lúc bốc đồng.
Buổi chiều, nhà họ Dư đơn phương tuyên bố hủy hôn sự, thậm chí còn nói riêng rằng bộ phim sắp tới của Ôn Lam do nhà họ Dư đầu tư sẽ thay đổi nữ chính.
Đó là một bộ phim lớn mà Ôn Lam đã chuẩn bị trong hơn một năm, tin tức này khiến cô ta ngất đi vì tức giận, hiện giờ cô ta vẫn đang nằm trong bệnh viện.