Đông Phương thị.
"Thiếu phu nhân!"
"Thiếu phu nhân!"
Đường Song Y vừa bước vào đại sảnh của công ty đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Thứ nhất vì cô là Đông Phương thiếu phu nhân của bọn họ. Thứ hai là vì bộ dáng thướt tha, nhẹ nhàng lại vô cùng xinh đẹp của cô.
Vẫn là mái tóc bạch kim sáng nổi bậc lên khuôn mặt lai Tây, đôi mắt màu xanh lam linh hoạt, đôi mày uốn lượn như dãi núi mùa xuân, làn mũi cao thanh lãnh lại đoan trang, đôi môi qua một lớp son nhẹ lại càng đỏ tươi tắn rạng rỡ. Không những khuôn mặt vì chuyện gì vui hay tình yêu đến làm cô vui vẻ lại yêu kiều của cô khiến mọi người mê đắm mà cơ thể của cô làm mắt đám đàn ông như không thể rời khỏi lại phụ nữ không khỏi ghen tị, hâm mộ.
Nhưng mà khi tất cả nhìn rõ, thật sự là không dám đánh chủ ý lên Đường Song Y. Cô khoác ngoài là chiếc áo khoác dạ dài, bên trong lại diện một chiếc váy dài xuống bắp chân. Mà qua vạt áo khoác thả ra, chiếc váy dài làm tất cả thấy rõ ở vòng hai- cái bụng vốn bằng phẳng nay gợn ra một đường, bụng bầu hơn 3 tháng đã có thể nhìn rõ.
"Đông Phương tổng còn họp sao?" Khuỷu tay cô vắt chiếc túi xách, bàn tay xinh đẹp bên này với khớp xương thon dài, thanh mãnh, bao bọc bên ngoài là làn da trắng nõn mềm mại gõ nhẹ trên bàn lễ tiếp tân, nhẹ nhàng hỏi nhân viên.
Nhân viên nghe cô hỏi liền chào một tiếng thiếu phu nhân rồi kiểm tra giúp cô, "Cuộc họp của Đông Phương tổng có vẻ gần kết thúc rồi. Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô lên phòng của Đông Phương tổng ngồi chờ nghỉ ngơi ạ."
"Ừm." Đông Phương thiếu phu nhân nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi cẩn thận đi theo nhân viên tiếp tân vào thang máy dành cho tổng tài.
Đến trước cửa phòng tổng tài, cô nhân viên lễ phép mở cửa ra rồi mời cô vào trong ngồi sau đó đi xuống.
Cô gật đầu một cái rồi thuận thế đẩy cửa vào.
Nhưng vừa đẩy cửa vào, đáng lẽ căn phòng sẽ không có ai vì anh đã đi họp nhưng không ngờ lại có một người phụ nữ ngồi chễm chệ ở ghế tổng tài. Cô ta ngửa người ra ghế, tay cầm khung ảnh cưới của cô và anh thường đặt trên bàn ngả ngớn chơi đùa, sau đó thả cái bụp lên bàn.
Khung ảnh bằng gỗ được sơn màu trắng với nét khắc tinh tế, có tấm kính giúp bảo giữ tấm ảnh nay vì bị rớt một cái mạnh mà gãy ra rồi thủy tinh bể ra nhiều mãnh.
Cô ta nhìn thành quả mà mình làm ra nở nụ cười, trông không khác gì một con tiện nhân.
Mắt đang đảo qua đảo lại trên bàn, bỗng hướng mắt cô ra đến cánh cửa, nhìn thấy ở đó là thiếu phu nhân, vợ của Đông Phương Thiên Hàn đang bình tĩnh nhìn cô ta, cô ta hoảng hốt, luống cuống đứng dậy khỏi ghế tổng tài.
"Thiếu... thiếu phu nhân!" Quý Phiên cô ta quy quy củ củ cúi thấp mình 45° để chào hỏi, nhầm che dấu sự luống cuống của mình.
Đường Song Y chỉ nhìn cô ta nửa con mắt sau đó bình tĩnh đi vào, đóng cửa, bước đến sofa ngồi xuống.
Ấy chà, không ngờ hôm nay vì muốn đợi Đông Phương Thiên Hàn tan làm xong thì cả hai sẽ đi dự tiệc mà có thể bắt gặp một bé này ở đây.
Mà không sao, đúng lúc mấy hôm nay cô đang chán muốn chết, có thể vui đùa một chút với tuesday.
Cô ta theo chức nghiệp của mình mà đi pha cho cô li trà.
Cô cũng như thường cầm li trà lên nhấp môi, sau đó thả tách trà về chiếc dĩa đang cầm trên tay, ưu nhã nói: "Cô làm gì trong phòng của chồng tôi?"
"Thiếu phu nhân..."
Chưa để cô ta nói, cô đã ngắt lời hỏi tiếp: "Cô chức vụ gì mà dám ngồi vào ghế tổng tài rồi phá hư đồ của tổng tài?"
"Thiếu ph---"
"Có biết hậu quả của việc cô làm không?
"Thiếu phu nhân, tôi---"
"Cạch"
Lần này không phải Đường Song Y ngắt lời mà là chồng cô mở cửa ra hớn hở chạy đến cô như chú chó nhỏ.
"Vợ, em tới lâu chưa? Đói chưa? Phòng tiệc người ta báo đã chuẩn bị xong rồi. Hôm nay là ngày em có thể ăn bánh ngọt nên anh đã đặt một cái socola chip cho em." Đông phương Thiên Hàn ngồi bên sofa với cô, không thèm quan tâm có người khác cầm tay nhỏ đặt trên mặt bụng đã gợn ra một độ cong nhỏ cọ cọ sưởi ấm cho cô, ân cần hỏi han.
Từ ngày Đường Song về chung một nhà với anh, anh đã cố gắng thể hiện hết chức trách của một người chồng, cha tương lai tốt và cả người đàn ông nhiệt tình theo đuổi tình yêu của mình. Từng cái ăn uống đến giấc ngủ ngon của cô đều do anh phụ trách, không thiếu một cái gì, chiều sủng cô đến như lên mây. Nhưng mà vẫn phải theo chế độ riêng để đảm bảo sức khỏe của cô, ví dụ như là việc ăn đồ ngọt; Đường Song Y một tháng rưỡi đầu ăn rất nhiều đồ ngọt nên lúc khám thai ra, bác sĩ nói cô bị dư lượng đường trong máu, khá không tốt nhưng mà cô lại thèm ngọt đến muốn điên nên anh cố gắng thả lỏng cô, chỉ cho cô một tuần chỉ một lần ăn bánh ngọt cùng nước ngọt còn tất cả thức ăn đều không được ngọt quá.
Và quả nhiên, tất cả những anh làm đều khiến con tim của cô ngọt ngào...