Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 97: "Gọi chồng nào." (H+)

Lâm Bội Bội cả người như điên dại, như chìm vào bể thống khoái không thể nào thoát ra, tầng lớp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh mạnh từ sống lưng đến đại não lại truyền con tim đập nhanh mạnh. Trong cái ôm của Lục Vũ Hạo, Lâm Bội Bội lại một lần nữa run rẩy triều xuy.

Lục Vũ Hạo nhìn cô cao trào, như có lòng tốt mà rút côn ŧᏂịŧ sưng cứng ra, bụng Lâm Bội Bội thả rút, co thắt một hồi, âʍ đa͙σ xoắn chặt lại mấp mấy, trứng rung từ sâu bên trong hoa động "phóc" một tiếng, rơi ra đệm giường cùng dâʍ ɖị©ɧ.

Anh mị mắt cười nhìn bộ dáng mềm nhũn không còn chút sức nào mà nằm bẹp trên lòng ngực của anh nâng giọng kêu rên lại thấp thấp thở nặng, côn ŧᏂịŧ thẳng đứng hướng đến miệng huyệt, anh nâng lưng, chống ra hai môi thịt, phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn mà đâm sâu vào đáy, ban đầu thì chậm rãi đi ra đi vào sau đó lại dần dần biên độ thọc vào rút ra dần nhanh hơn, mạnh bạo hơn.

"Không... Hạo, chậm ư... một chút... chậm một chút a~ ... ân~"

Dươиɠ ѵậŧ to lớn không giống với trứng rung ban nãy. Độ thô dài, và sự nóng bỏng của nó không khác gì cây chày sắt bị nung nóng cháy. Cách kích ứng của nó khác hoàn toàn: với trứng rung, nó chấn động mãnh liệt ở cổ tử ©υиɠ khi Lục Vũ Hạo không ngừng ấn nó đến; nhưng bây giờ, côn ŧᏂịŧ lại theo hoạt động của pít tông, nâng lên rồi đẩy xuổng một cách mãnh liệt, từng đường gân của nó ma sát trên vách tường nóng ấm đang không ngừng hút khẩn lấy anh, lẫn cả ở cổ tử ©υиɠ như thèm khát mà mỗi lần được qυყ đầυ đỉnh hôn đều hút hết từng chút dịch đυ.c được tiết ra từ mã mắt.

Nên tuy là dươиɠ ѵậŧ mang đến cho cô cảm giác thống khoái nhưng vì điên cuồng thao mãnh không theo bất cứ hình thức nào với biên độ nhanh mạnh làm Lâm Bội Bội có chút không thông, tiếp tục rêи ɾỉ xin tha: "Hạo~ chậm chút đi mà~ a... chậm chút..."

Nhưng âm thanh trầm đυ.c của Lục Vũ Hạo lại truyền đến: "Gọi chồng nào."

"Chồng ha~ ân... chậm lại đi mà a~..."

"Không đủ, cầu anh!" Tay anh ở mông thịt mềm mại đàn hồi cỉa cô đánh xuống hai cái làm nó đỏ bừng.

"Ân! Cầu anh... cầu chồng mà a~ chậm chút đi chồng mà! Em chịu không nổi!"

Lục Vũ Hạo thật sự là thả chậm tốc độ đâm rút lại. Nhưng anh lại đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ cắm ở tiểu huyệt, mỗi lần rút ra chỉ chừa lại qυყ đầυ rồi đâm phập một cái thật mạnh đi vào trong sâu, chống ra cửa tử tử ©υиɠ.

Cứ lặp lại như thế nhiều lần.

Tốc độ được thả chậm nhưng bị anh xỏ xuyên mạnh như vậy, Lâm Bội Bội lại cũng cảm thấy khó chịu, caia đầu nhỏ úp trên l*иg ngực anh lắc lắc, tóc dài cọ sát trên da thịt làm anh ngứa ngáy: "Không! Như vậy cũng không được! Em thật sự chịu không nổi a!"

"Lâm bảo bối, em thật sự là khó phục vụ." Bàn tay anh du tẩu trên tấm lưng ngọc ngà của thiếu nữ, môi lại dân lên làn da trắng nõn ở cần cổ tinh tế của cô lưu lại dấu vết nóng ấm ái muội: "Nhanh không được, chậm cũng không được. Rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào?" Vừa nói, lực đạo đâm vào của anh lại càng nhanh, ôm cả người cô ngồi dậy, để Lâm Bội Bội cưỡi trên đùi mình, anh cắn xuống đầṳ ѵú của cô.

Tiếng hét chói tai cao vυ't của cô vang lên, Lâm Bội Bội thật sự là sắp không xong rồi. Tiểu huyệt cơ khát bị côn ŧᏂịŧ thô to lắp đầy, mỗi tất thịt đều dính sát vào thân côn ŧᏂịŧ, mà côn ŧᏂịŧ lại cho cô quá nhiều an ủi và thao lộng.

Ngay cả núʍ ѵú cũng vị ngậm. Lục Vũ Hạo hút cả quầngvus vào miệng, lưỡi đánh quanh một vòng đầṳ ѵú lại thay đổi liên tục góc đọ liếʍ mυ'ŧ, thịt vυ' lâu lâu còn có cảm giác nhói lên bởi những cái cắn của anh.

"A~ a..."

Thật thoải mái, bị ăn vυ' cũng thoải mái!

Lục Vũ Hạo như con thú lao vào con mồi cắn xé, như kẻ điên lên cơn nghiện say mê với ma túy của mình, như một cơn bão lớn không ngừng cuốn lấy đất cát mà dây dưa hòa quyện vào nhau. Anh thay phiên ăn hút cắn vυ' lớn, đồng thời điên đảo thao lộng tiểu huyệt với tốc độ và lực đảo không hề giảm mà chỉ có tăng.

Làm đến lúc kia, Lâm Bội Bội cảm thấy chiếc giường rung động mãnh liệt, kót két như muốn gãy, tiểu huyệt run rẩy cao trào, Lục Vũ Hạo cũng bắn tinh.